Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 696: U Hoàng Trận (2)

"Tới đi đám cặn bã của Thịnh quốc, để ta xem thử các ngươi có bản lĩnh gì!"
Dù mặt ngoài Lâm Nhân Võ không chút sợ hãi nhưng trong lòng vẫn có đắn đo, Doãn Tu Lương là một trong những trận pháp sư ưu tú của Lương quốc, đến nay chưa ai có thể phá vỡ trận pháp mà hắn bày ra.
Nhưng cường giả bí ẩn đột ngột xuất hiện hôm nay không chỉ có nhẹ nhõm phá vỡ trận pháp của mà còn bày ra một trận pháp có thể ảnh hưởng tới cường giả. Phải biết, Doãn Tu Lương là thuộc hạ của hắn, lúc nói chuyện khẳng định sẽ khiêm tốn một chút, hắn nói không cách nào phát huy toàn lực thì chắc chắn đây khẳng định không phải chuyện nhỏ.
Nói không chừng có thể trực tiếp giảm đi một nửa thực lực của hắn.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhân Võ bỗng cảm thấy hốt hoảng, loại tâm tình mà đã thật lâu hắn chưa có.
Nếu là đổi thành bình thường, khi đối mặt với loại tình huống này, Lâm Nhân Võ tuyệt đối sẽ không bối rối. Nhưng hôm nay thì khác, người của Thịnh quốc, Mạnh Tư Bội là dự bị Huyền Tông lại đích thân tới làm mồi nhử hắn, chứng tỏ nơi này có bố cục đủ để giết hắn a!
Vào lúc Lâm Nhân Võ đang tự nghĩ đối sách thì từng bóng người lần lượt đáp xuống bên cạnh hắn.
"Lâm mù lòa, đến cùng ngươi đang làm cái trò gì vậy!"
Thấy người tới là Nhan Tư Uyên, Lâm Nhân Võ vội hô:
"Cẩn thận một chút, nhân mã Thịnh quốc đã đến đông đủ!"
"Cái gì! ?"
Nhan Tư Uyên kinh hô một tiếng.
Hắn cảm giác được trong cốc đột nhiên xuất hiện huyền khí của Huyền Hoàng đỉnh phong nên mới tới xem một chút xem tình huống thế nào, chưa từng nghĩ lại đụng phải đại sự thế này.
"Đám tạp chủng kia ở đâu! ?"
Nhan Tư Uyên bỗng rút ra Long Tam hoàn đao từ sau lưng ra và hô.
Ngay sau đó, vô số cao thủ khác của Lương quốc cũng lần lượt hiện thân. Khi nghe thấy nhân mã Thịnh quốc đã tới đủ, cả đám lập tức bày sẵn trận địa đón nhận sự tập kích của kẻ địch.
Mà uy lực của cũng không khiến Lâm Nhân Võ thất vọng, khi hắc khí quét sạch toàn bộ hẻm núi, hắn cũng cảm giác thân thể bỗng trở nên có chút nặng nề, dù chỉ là là hành động nhấc tay cũng như có ngàn vạn dây xích đang xiềng lấy hắn.
Quả nhiên là hung trận lợi hại!
Ngay cả Lâm Nhân Võ là Huyền Tông cũng trúng chiêu, những cường giả Lương quốc khác tất nhiên cũng không cần phải nói, cả đám đều cảm thấy thân thể nặng nề không chịu nổi.
"Con mẹ nó ! Ở trong trận này đánh nhau cuối cùng chỉ ăn thua thiệt thôi, chúng ta rời đi trước!"
Nhan Tư Uyên quát.
Lâm Nhân Võ nghe xong thì lập tức chặn lại:
"Không được! Nếu đám người Thịnh quốc không xông tới, chứng tỏ họ đang chờ chúng ta lao ra, đến lúc đó ngược lại càng dễ mắc bẫy hơn."
"Vậy chúng ta cứ ở đây mà chờ sao?”
"Dù sao chuẩn bị sẵn sàng đón địch vẫn tốt hơn bị tấn công bất ngờ.”
Lúc này một thanh âm uy nghiêm khắc hỏi:
"Lâm giáo chủ, đến tột cùng nơi đây đã xảy ra chuyện gì?"
"Một lát rồi nói, chờ giết sạch đám tạp chủng Thịnh quốc, lão phu sẽ từ từ nói chuyện với các ngươi."
"Cũng được."
Cứ thế qua thời gian một chén trà, lúc mọi người tâm phiền ý loạn vì U Hoàng Trận thì từng đợt thanh âm ầm ĩ đột nhiên truyền đến.
"Sư phụ! Ngài ở đâu! ?"
"Tông chủ! Chúng ta hộ giá chậm trễ!"
"Giáo chủ! Cuồng ưng đến cũng!"
Nghe được thanh âm đệ tông môn nhà mình tử, Nhan Tư Uyên mở miệng nói:
"Hồ Lô! Đừng tới đây! Chờ ở bên ngoài? Làm sao ngươi vào được?”
Hồ Lô cứng đối cứng tiến vào U Hoàng Trận, chắp tay nói với Nhan Tư Uyên:
"Hồi bẩm sư phụ, chúng ta thấy ngài đi đã lâu không trở lại nên ra ngoài tìm, lại cảm nhận được nơi đây..."
"Nói nhảm vậy làm gì! Vi sư hỏi ngươi tiến vào từ đâu?”
Hồ Lô nghe xong thì sững sờ, chỉ vào một hướng rồi đáp:
"Từ... từ bên kia đó ạ."
Lúc này, các tông chủ khác cũng lần lượt hỏi thăm đệ tử nhà mình, phát hiện họ đều là quang minh chính đại đi tới.
"Này! Lâm mù lòa! Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi nói bên ngoài có mai phục sao?"
Lâm Nhân Võ cũng có chút ngơ ngác, mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát của hắn, nhưng hắn rất nhanh hắn đã hoảng sợ nói:
"Không được! Người bên ngoài cố ý thả bọn chúng vào đó! Đây là để tận diệt chúng ta!"
"Ta con mẹ nó chứ tận diệt! Lão tử nhịn không nổi nữa rồi, ngươi thích thì cứ tiếp tục làm rùa đen của ngươi đi. Lão tử đi tranh tài với bọn chúng. Chỉ là một đám chuột nhắt từ Thịnh quốc bò tới thôi, còn có thể làm gì lão tử hả!”
"Ngươi đừng..."
Nhưng không kịp chờ Lâm Nhân Võ ngăn lại, Nhan Tư Uyên đã xông ra ngoài.
Sau một lúc lâu thì tiếng Nhan Tư Uyên vang lên từ phía xa.
"Lâm Nhân Võ! Ngươi con mẹ nó đi ra đây cho lão tử! ngay cả chút quỷ ảnh còn chẳng có, người Thịnh quốc ở đâu ra hả? ! ? !”
An tĩnh, an tĩnh quỷ dị tới cực điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận