Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 446: Tô Bộ Thanh Thuần Phục

"Hô, hô, hô..."
Hô hấp Tô Bộ Thanh dần bình ổn, tơ máu trong mắt của hắn cũng dần tan đi, cuối cùng khôi phục như thường.
Giang Bắc Nhiên tiến lên một bước, vạch mí mắt Tô Bộ Thanh ra xem rồi nói:
"Ừm, xem ra chúng đã tìm thấy ổ rồi."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên một tay nâng Tô Bộ Thanh lên, chỉ chỉ ngực của hắn nói:
"Ở chỗ này gọi là Tiểu Hắc, nếu về sau ngươi phát hiện tốc độ tim đập chậm hơn thì không cần lo lắng, hẳn là nó quấn lên thôi."
Không lo cái con mẹ nhà ngươi cái !
Tô Bộ Thanh thầm mắng, vừa nghĩ tới trong tim mình có côn trùng thì da đầu tê rần cả lên.
Giới thiệu Tiểu Hắc xong, Giang Bắc Nhiên lại chỉ tới trán Tô Bộ Thanh:
"Ở chỗ này gọi là Meo Meo, khi nào ngươi cảm thấy đau nửa đầu thì ráng nhịn một chút, sẽ không quá lâu đâu, nó thích ngủ nướng, đa số đều không cử động."
Nghe tiếng thở hổn hển của Tô Bộ Thanh, Giang Bắc Nhiên không giới thiệu nữa mà giúp Tô Bộ Thanh sửa sang lại quần áo xốc xếch:
"Tóm lại, đại đa số thời gian, những tiểu khả ái này sẽ không nhiễu loạn sinh hoạt bình thường của ngươi, mặt khác... chúng thông minh hơn so với ngươi nghĩ."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì chỉ vào huyệt thái dương của Tô Bộ Thanh:
"Chỉ cần ngươi có chút suy nghĩ để lộ chuyện hôm nay. Meo Meo sẽ thay thế, hoàn toàn khống chế thân thể ngươi, trẫm không trực tiếp làm thế, vì muốn cho ngươi cơ hội, dù sao so với Meo Meo, ngươi vẫn thông minh hơn, làm việc cho trẫm cũng tốt hơn.” Tô Bộ Thanh nghe xong thì toàn thân run lên, con ngươi không nhịn mà phóng đại gấp bội.
Nếu đổi lại là người khác mà nói, Tô Bộ Thanh nhất định sẽ khịt mũi coi thường, chế giễu đây chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng với vị trước mắt, cường giả bí ẩn có Lục Vĩ Hồ là sủng vật, Tô Bộ Thanh hoàn toàn không chút nghi ngờ.
Giang Bắc Nhiên thu tay lại, mỉm cười nói:
"Cho nên, hiện tại ngươi rõ chưa? Không phải trẫm không thể làm gì ngươi, chỉ là trẫm thích khiến mọi chuyện thú vị hơn thôi.” Nói xong, Giang Bắc Nhiên chậm rãi tiến tới nói nhỏ bên tai Tô Bộ Thanh:
"Nếu trẫm muốn, tiêu diệt Chân Nguyên tông các ngươi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, hẳn là các ngươi nên thấy may mắn vì còn chút giá trị lợi dụng đi."
"Ừng ực..."
Tô Bộ Thanh dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, nhớ lại dáng vẻ nịnh nọt của con Lục Vĩ Hồ kia, Tô Bộ Thanh không chút hoài nghi vị hoàng thượng trước mắt này.
Suy nghĩ một lát, Tô Bộ Thanh cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Nếu ta có thể làm việc tốt, ngài có thể khiến Chân Nguyên tông chúng ta mạnh hơn hiện tại chứ?” "Đương nhiên, trẫm luôn thưởng phạt công chính."
Phanh một tiếng, Tô Bộ Thanh trực tiếp quỳ xuống đất:
"Tại hạ chắc chắn dốc toàn lực, làm tốt mọi chuyện cho ngài."
Nói xong thì cúi đầu xuống.
Theo tiếng va đập trầm muộn vang lên, Giang Bắc Nhiên lấy cái còi mà Đặng Tương Hàm đưa cho hắn ra:
"Cái còi này là dùng để liên hệ với ngươi."
Tô Bộ Thanh ngẩng đầu lên, lập tức hiểu rõ vì sao mình rơi vào bẫy rập.
Nhất định là vị hoàng thượng trước mắt đã phá giải dấu ấn tinh thần của hắn trong cái còi này. Sau đó thông qua phương thức đặc biệt nào đó tìm được hắn, cũng biết được tất cả hành tung của hắn, cho nên hôm nay mới chờ hắn ở đây.
Những chuyện như vậy... dù là sư phụ cũng không làm được, đến tột tu vi của người này phải đến bậc nào! ?
Chỉ một thoáng, hình tượng Giang Bắc Nhiên trong mắt Tô Bộ Thanh càng cao to hơn, cao lớn đến mức dù hắn có ngước đầu lên nhìn cũng không thấy hết.
Một hồi lâu, Tô Bộ Thanh mới lấy lại tinh thần từ trong lúc khiếp sợ, vội vàng gật đầu:
"Hoàng thượng anh minh."
"Vậy sau này, trẫm có việc chỉ cần thổi cái còi này là tìm được ngươi."
Anh Phong Điểu thấy Giang Bắc Nhiên vẫy tay thì tới đậu lên tay của hắn.
"Nếu có chuyện tìm trẫm, cứ dùng nó để liên lạc."
"Vâng, ta đã hiểu."
Tô Bộ Thanh gật đầu.
Chờ Anh Phong Điểu chui vào trong ngực Tô Bộ Thanh, Giang Bắc Nhiên mới hất tay áo nói:
"Ngươi có thể đi về."
Tô Bộ Thanh quỳ trên mặt đất đầu tiên là sững sờ, tâm tình của hắn giờ khắc này dị thường phức tạp. Trước khi tiến vào thư phòng, hắn vốn cho rằng chỉ là cuộc trò chuyện một chiều như trước, vị hoàng thượng này sẽ quỳ xuống đất nhìn hắn từ từ rời đi, nhưng bây giờ...
Ai... Thế sự vô thường a.
Tô Bộ Thanh thầm cảm khái một câu, lần nữa dập đầu:
"Vâng, ta nhất định sẽ mau chóng làm việc thỏa đáng cho ngài."
Nói xong hắn đứng lên, chống Huyễn Không Chướng, cấp tốc biến mất trong tầm mắt của Giang Bắc Nhiên.
Không người lại có công cụ hình người tự đưa tới cửa, loại phúc lợi này thật khiến ta thụ sủng nhược kinh a.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên thả Tô Bộ Thanh không phải vì hắn yên tâm với cổ thuật của mình, dù sao trên đời này không có gì là tuyệt đối không giải được, dù là sâu độc cũng có cách phá giải riêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận