Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 322: Vẫn Còn Cứu Được

"Nói đi, tìm ta làm gì, ta đã bày Canh Lan Trận bên ngoài đình nghỉ mát, không ai nghe được chúng ta nói chuyện."
Thấy Lạc Văn Chu nói Hồng Nhã Tuyền lần này chỉ tên nhất định phải gặp hắn lại thêm nhiệm vụ Địa cấp, trên cơ bản Giang Bắc Nhiên có thể xác định đây là đại sự.
Mặc dù Hồng Nhã Tuyền không biết Canh Lan Trận là gì, nhưng nàng biết Lâm Dục đại ca này rất mạnh, nếu hắn nói không người nghe được, vậy hẳn sẽ không ai có thể nghe được.
A... Xem ra hắn cảm thấy ta có đại sự muốn nói với.
Hồng Nhã Tuyền có chút hoảng, dù nàng thật sự là có chuyện nhưng kỳ thật cũng không tính là đại sự gì, lần này nàng nhất định muốn gặp Lâm Dục đại ca chủ yếu chỉ vì muốn gặp lại hắn thôi.
"Ta... Ta..."
Hồng Nhã Tuyền bẻ ngón tay, thần sắc khẩn trương, nửa ngày không nói nên lời.
Giang Bắc Nhiên cũng không vội, tiếp tục vững vàng đánh cờ, từng bước xâm chiếm thế cờ của Lạc Văn Chu.
Rốt cục Hồng Nhã Tuyền cũng suy nghĩ xong, nàng mở miệng nói:
"Thật ra ta có một việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ."
"Đát."
Giang Bắc Nhiên đặc một viên cờ đen xuống, ngẩng đầu nói:
"Tìm người hỗ trợ thì phải có thái độ của nhờ người. Phải nói xin mời, biết không?"
Đối với đại tiểu thư được nuông chiều từ bé dạng này, chỉ cần thái độ hơi tốt với nàng một chút, nàng sẽ xem mình như trời, nếu cả hai là người dưng thì chẳng so, Giang Bắc Nhiên cũng không quan tâm, ngươi phát tính tình đại tiểu thư của ngươi, ta không để ý tới ngươi là được.
Nhưng bây giờ Hồng đại tiểu thư này là manh mối phát động nhiệm vụ Địa cấp, Giang Bắc Nhiên tự nhiên phải thừa dịp dạy nàng sớm, tránh để thời khắc mấu chốt nàng như xe bị tuột xích.
Lần này mặc dù ngữ khí Giang Bắc Nhiên không quá nặng nhưng Hồng Nhã Tuyền lại cảm thấy thanh âm này như có thể xuyên thủng linh hồn của nàng, khiến nàng kìm lòng không được mà run rẩy.
Đồng thời cũng nhớ tới hình tượng dọa người trên sơn trại hôm đó của Giang Bắc Nhiên.
Hồng Nhã Tuyên nuốt nước miếng, bái một cái rồi:
"Tiểu nữ tử có chuyện muốn mời tiên sinh hỗ trợ."
"Ừm, nói đi."
Tần Thúy Dung đứng ngoài đình nghỉ mát thấy thế thì không khỏi sửng sốt, người Lâm lang mang tới đến tột cùng là ai? Từ trước đến nay, tiểu thư không sợ trời không sợ đất nhìn thấy hắn sao lại khép nép như thế?
Trong lúc Tần Thúy Dung kinh ngạc, Hồng Nhã Tuyền đã hành lễ hỏi:
"Không biết tiên sinh có biết Lưu gia ở Tập Nguyên trấn?"
"Biết."
Giang Bắc Nhiên tự nhiên nhớ kỹ Lưu gia, vì đây mà một trong tứ đại gia tộc, tộc trưởng là cha vợ hoàng đế.
"Nhà ta và Lưu gia kỳ thật có không ít giao tình, ngày thường thường xuyên qua nhà nhau làm khách. Nhưng vài hôm trước, sau khi người Lưu gia tới nhà ta làm khách thì sắc mặt phụ thân cùng mấy vị ca ca bắt đầu ngưng trọng. Ta có chút bận tâm nên hỏi họ, nhưng họ chỉ bảo với ta không phải việc lớn gì, kêu ta không cần nghĩ bậy bạ."
Lưu gia...
Giang Bắc Nhiên trầm tư một lát rồi đánh một quân cờ xuống.
"Tiểu đệ nhận thua."
Lạc Văn Chu cúi đầu hành lễ.
"Mấy nước cờ ngươi đi không tệ, cẩn thận nghiên cứu lại đi."
"Vâng."
Đánh cờ xong, Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Nhã Tuyền:
"Cho nên ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?"
Hồng Nhã Tuyền đầu tiên là nhìn Lạc Văn Chu, lần nữa nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, có chút cẩn thận từng li từng tí nói:
"Hẳn Tống lão bản ở Đào Cư khách sạn quen biết Lâm Dục đại ca đúng không?” Hồng Nhã Tuyền đoán, thật ra Tống lão bản cũng là cấp dưới của nam nhân trước mắt này, nhưng lại không dám nói thẳng ra.
"Hắc, ngươi cũng không ngốc nha."
Giang Bắc Nhiên cười nói.
"Ta vốn rất thông minh."
Hồng Nhã Tuyền nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Kỳ thật từ khi Lâm Dục cùng Tống lão bản đột nhiên vang danh trên toàn bộ Tập Nguyên trấn, phản ứng đầu tiên của Hồng Nhã Tuyền là, nếu Lâm Dục là đệ đệ của người kia, vậy người cùng nổi danh với Lâm Dục là Tống lão bản khẳng định cũng không thoát khỏi quan hệ.
Hồng Nhã Tuyền thở ra một nơi rồi nói tiếp:
"Ta ta cảm thấy lần này cha gặp chuyện phiền toái lớn nhưng hắn không chịu nói ta biết, cho nên ta muốn tìm... A không phải, muốn mời ngài giúp ta tra một chút chuyện này."
"Thú vị, sao ngươi lại tìm ta?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
Hồng Nhã Tuyền nhìn Lạc Văn Chu đang thu thập quân cờ:
"Ta biết Lâm Dục có quan hệ với mấy nhan hoàn của các gia tộc lớn, mà Tống lão bản hiện tại càng là đại hồng nhân trên trấn, dù là cha ta thì mấy ngày gần đây cũng thường xuyên tới Đào Cư khách sạn, cho nên..."
"Cho nên ngươi cảm thấy ta có được nhiều tin của tứ đại gia tộc?"
"Ừm..."
Hồng Nhã Tuyền gật đầu.
"Không sai, dù biểu hiện của ngươi lần trước rất ngu, nhưng hiện tại vẫn cứu được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận