Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 544: Quay Về

Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm luyện đan.
Nói xong, Giang Bắc Nhiên không quay đầu lại mà rời khỏi đại trướng.
"Ai! Tiểu tử thúi này..."
Thấy Giang Bắc Nhiên quả quyết rời đi như thế, Quý Thanh Lâm cũng không trách hắn vô lễ. Dù sao sau cuộc trò chuyện, hắn đã hiểu tại sao sư phụ lại chọn trúng tiểu đệ tử này, cũng cảm giác được, có lẽ hắn thật sự sẽ khiến Thịnh quốc thay đổi.
Chỉ là tính tình thực sự có chút lạ... Bất quá chuyện lại đúng khẩu vị của ta.
Lắc đầu, Quý Thanh Lâm cầm rượu:
"Ừng ực... Ừng ực... Ừng ực...” "Oanh!"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn tới trướng tông chủ nhà mình chào hỏi thì một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên từ phía sau. Ngay sau đó liền thấy Quý Thanh Lâm ôm hũ rượu bay lên không trung.
"Ừng ực... Ừng ực... Ừng ực..."
Quý Thanh Lâm uống một ngụm rượu rồi ném ra ngoài:
"Giữ vững tinh thần cho lão tử! Ủ rũ cúi đầu làm gì!” Một Huyền Linh bị hút vào trong tay hắn.
"Ngươi! Cười một cái cho gia!"
Huyền Linh bị bắt không khỏi ngơ ngác, giãy giụa hô:
"Ngươi muốn làm gì! ?"
Quý Thanh Lâm thấy Huyền Linh không phối hợp, ợ một cái rồi nói:
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Quý Thanh Lâm đang muốn ngưng tụ huyền khí giáo huấn Huyền Linh trước mắt này một chút thì nghe được một tiếng quát lớn truyền đến từ cách đó không xa.
"Nghiệt đồ! Còn không mau dừng tay cho bản tôn!"
Ngay sau đó thì thấy thân ảnh Ân Giang Hồng cấp tốc bay tới, đánh một quyền vào mặt Quý Thanh Lâm.
Quý Thanh Lâm bị đánh một quyền tựa hồ thanh tỉnh một chút, khi thấy rõ người tới là Ân Giang Hồng thì cào tóc nói:
"Sư phụ? Không phải lão nhân gia ngài đi Ngũ Tiên sơn rồi sao?"
Dường như câu nói này của Quý Thanh Lâm đã chạm tới hồi ức nào đó của Ân Giang Hồng, trong lúc nhất thời biểu lộ trên mặt đối phương từ kinh ngạc biến thành có chút từ ái, nhưng rất nhanh lại đánh một quyền nữa.
"Nghiệt đồ! Còn không mau trở về cùng ta mà ở lại đây tiếp tục mất mặt xấu hổ!"
Nói xong bèn lôi Quý Thanh Lâm xuống mặt đất.
Theo tiếng kêu, sư phụ... ngài nhẹ, nhẹ chút, thân ảnh hai người khuất dần.
Hai người này... đang làm trò gì vậy?
Giang Bắc Nhiên xem kịch xong, nhịn không được lắc đầu.
Bất quá cũng hiểu vì sao hệ thống kêu hắn tranh thủ thời gian rút lui.
Đường đường là Huyền Hoàng... Vậy mà lại mượn rượu làm càn?
Sáng sớm hôm sau, các tông các giáo cũng bắt đầu nhổ trại, bọn hắn ở lại đây, trừ dò xét tin tức ra còn phòng ngừa chướng khí lần nữa xuất hiện. Bây giờ đã qua hai ngày mà không có gì xảy ra, vì thế các cao tầng tự nhiên muốn về tông chủ trì đại cục.
Đêm qua Giang Bắc Nhiên báo cáo một chút tình huống trước mắt cho Lục Dận Long. Đại khái là nói về kế hoạch của cự đầu, Lục Dận Long biết xong cũng yên lòng, tiếp đó lại hàn huyên cùng Giang Bắc Nhiên một chút về tình huống gần đây của Lư Lâm quận.
Mặc dù các phương diện chính sách và kiến thiết đều đang diễn ra nhưng có một lượng lớn người không biết từ đâu tới tìm nơi nương tựa. Theo tình thế trước mắt mà nói, với xu thế tăng trưởng nhân khẩu thế này, khẳng định cam kết khi ấy của Giang Bắc Nhiên về việc gia tăng nhân khẩu gần như đã thành.
Bởi vì đã báo cáo xong, Giang Bắc Nhiên cũng không theo Lục Dận Long về Quy Tâm tông, mà về hoàng cung một chuyến.
Còn chưa đáp xuống Tĩnh Tâm điện, Giang Bắc Nhiên đã nghe được tiếng chiêng trống động trời.
Giang Bắc Nhiên khống chế tường vân chậm rãi đáp xuống. Sau đó sửa sang lại đế bào một chút, chậm rãi đi vào bên trong Tĩnh Tâm điện.
Việc hoàng thượng đột nhiên biến mất rồi đột nhiên xuất hiện đã trở nên rất bình thường. Các hoạn quan và cung nữ mỗi thời mỗi khắc đều giữ vững tinh thần, không dám lười biếng chút nào.
Lúc này, Giang Bắc Nhiên vừa bước vào Tĩnh Tâm điện, Vương Thủ Quý đã ân cần chào đón hành lễ nói:
"Tham kiến bệ hạ."
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng chiêng trống:
"Bên kia xảy ra chuyện gì, sao ồn ào như vậy?"
Vương Thủ Quý vội vàng trả lời:
"Hồi bẩm bệ hạ, đó là đám tài tử đang tập luyện diễn xuất, nói là muốn diễn cho hoàng thượng xem."
"Cho trẫm xem?"
Giang Bắc Nhiên nhớ lại một lát, đột nhiên nhớ tới, hình như lúc ấy hắn từng kêu các nàng diễn tập tiết mục gì đó, đợi tới tết xuân thì tổ chức liên hoan cuối năm.
Giang Bắc Nhiên đã hiểu chuyện gì xảy ra, đang định đi tới thư phòng thì thấy Mộc Dao như một trận gió chạy tới trước mặt hắn, tỉ mỉ quan sát trên dưới trái phải.
"Thế nào?"
Giang Bắc Nhiên nhíu mày.
"Ta nghe nói Thái Hà quận xảy ra đại sự đúng không? Các cha đều đi."
“Tin tức của ngươi rất linh thông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận