Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 859: Bích Lạc Thảo

Giang Bắc Nhiên ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng rồi đi tới nơi đầu tiên có tài bảo.
Mặt khác, Lâm Thi Uẩn ở trong doanh địa thấy Tiểu Thất trở về thì không khỏi lo lắng hỏi han hắn một phen, sau đó mới hỏi:
"Vương đại ca của ngươi đâu? Sao mấy ngày nay không tìm thấy hắn?"
Lâm Thi Uẩn vốn tính đợi mấy ngày cuối tìm đại sư hỏi về chuyện tài nguyên, nhưng đã sắp rời khỏi Kim Đỉnh đảo mà nàng vẫn chẳng gặp được đại sư lấy một lần. Việc này khiến nàng có chút lo lắng.
Tiểu Thất chắp tay với Lâm Thi Uẩn rồi đáp:
"Vương đại ca có chuyện riêng cần xử lý, ta cũng không tiện hỏi tới.”
Lâm Thi Uẩn biết có hỏi Tiểu Thất cũng không được gì:
"Vậy Vương đại ca có giao chuyện gì cho ngươi làm không?"
"Đã giao rồi, xin đại tiểu thư yên tâm."
"Ai... Vậy lần sau lúc ngươi đi gặp Vương đại ca có thể nói ta biết một tiếng không, ta có chút chuyện muốn đàm luận cùng hắn."
"Nếu đại tiểu thư không chê, Tiểu Thất có thể chuyển lời lại cho Vương đại ca."
Mặc dù vị trước mắt là một trong những vị tẩu tử mà Tiểu Thất nhận định nhưng hắn hiểu tính Vương đại ca. Nếu hắn tự tiện làm chủ, dẫn Lâm Thi Uẩn theo, chỉ sợ ấn tượng và địa vị của hắn trong lòng Vương đại ca sẽ tụt xuống ngàn trượng.
Đây là không phải chuyện hắn có thể chấp nhận được!
Cho nên dù là thỉnh cầu của tẩu tử thì hắn cũng chỉ có thể từ chối khéo mà thôi.
"Đã thế... Vậy ngươi có thể thay ta chuyển lời một chút, nói là ta có chuyện liên quan tới Cổ Hoàng muốn nói với hắn không?"
"Được rồi, Tiểu Thất nhất định sẽ chuyển lời."
Lâm Thi Uẩn nói xong thì chắp tay:
"Vậy ta ra ngoài tuần tra trước, đại tiểu thư có việc gì hãy gọi ta."
"Vất vả cho ngươi rồi."
"Là chuyện ta phải làm."
Tiểu Thất nói xong thì rời khỏi gian phòng của Lâm Thi Uẩn.
Lâm Thi Uẩn nghe tiếng cửa đóng lại thì có chút rầu rĩ không vui nằm dài trên bàn. Có một số việc không biết thì thôi, nhưng từ ngày gặp được đại sư lần trước, Lâm Thi Uẩn dần bắt đầu ngày nhớ đêm mong, luôn mong được gặp lại hắn một lần.
Đáng tiếc từ đầu đến cuối đều không được.
'Nếu là còn ở trong động kia thì tốt quá...' Lâm Thi Uẩn vạn phần hoài niệm thầm nghĩ.
Khi đó không chỉ mỗi ngày đều có thể thấy được đại sư mà còn có thể nói chuyện cùng đại sư, cùng chơi mô phỏng tu tiên, mà bây giờ thì sao...
"Ai..."
Lâm Thi Uẩn thở dài một hơi, cảm thấy có phần cô đơn.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên vừa đi lên từ trong miệng núi lửa.
‘Bích Lạc Thảo 120 năm, dùng để luyện Cửu Khúc Linh Đan?' Nhìn Bích Lạc Thảo mềm mại trong tay, Giang Bắc Nhiên vô cùng vui vẻ.
Mặc dù trước đó từng tìm được thảo dược còn hiếm hơn của Bích Lạc Thảo nhưng khi đó là làm công cho người khác. Còn bây giờ hắn làm ông chủ, cảm giác hoàn toàn khác biệt a.
Giang Bắc Nhiên nhét Bích Lạc Thảo vào Càn Khôn giới, hắn đang tính lật bản đồ ra để đi tới địa điểm tiếp theo thì bỗng cảm thấy mặt đất lắc lư.
Giang Bắc Nhiên nhìn về phía trung tâm động đất thì bỗng nhớ tới ngày đó Vệ Quang từng nói hắn ngửi được một loại bảo vật nào đó ở trong núi lửa. Nhưng vì thấy phiền nên khi đó Giang Bắc Nhiên không để trong lòng, mà lúc này thì khác a.
‘Bảo vật trong dung nham sao? Hy vọng sẽ không khiến ta thất vọng.' Giang Bắc Nhiên vừa nghĩ vừa chạy về phía núi lửa.
'Ân... Hẳn là cái này đây.' Giang Bắc Nhiên đứng trên miệng núi lửa đang hoạt động, mở địa đồ ra thì biết đây là chỗ Vệ Quang từng nói.
Giang Bắc Nhiên vươn tay vào dung nham, xoa xoa tay rồi thì thầm:
"Có hơi nhiều a, bất quá vấn đề không lớn lắm."
Giang Bắc Nhiên vẫy tay, đổi một bộ quần áo rồi nhảy lùi lại.
Giang Bắc Nhiên điều chỉnh một chút tư thái ở giữa không trung, hai chân dùng sức, cả người như đạn pháo vọt vào trong nham tương.
Trong nháy mắt, Giang Bắc Nhiên đã đi tới sâu dưới lòng đất, hắn dùng tinh thần lực thăm dò bốn phía nhưng chẳng thấy có gì lạ.
'Ai, thật hâm mộ năng lực tầm bảo của họ.' Giang Bắc Nhiên thầm thở dài một hơi, tiếp tục lặn xuống sâu hơn.
Sau chừng chục trượng, Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy nhiệt độ tăng cao, không còn là nham tương bình thường nữa mà là nham tương có Hỏa linh khí, lực phá hoạt không phải nham tương bình thường có thể so sánh được.
'Quả nhiên có đồ tốt.' Giang Bắc Nhiên cảm nhận được sự biến hóa này xong thì triệt để xác định được ở đây có đồ tốt. Thế là hắn lập tức đong đưa hai chân với tốc độ nhanh nhất để xuống lâu hơn.
'Ở đằng kia!' Sau khi lặn xuống không được bao lâu, Giang Bắc Nhiên liền thấy ở nơi xa xa có một tầng dung nham phát ra ánh sáng màu vỏ quýt.
Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực thăm dò một chút thì phát hiện ánh sáng đó được tạo thành do dung nham hấp thụ được một lượng lớn Hỏa linh khí.
‘Thứ có thể hấp thụ được nhiều Hỏa linh khí như thế... thật thú vị, quả nhiên là bảo bối tốt.’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận