Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 645: Gặp Lại Tô Tu Vũ (3)

Những thiên tài địa bảo này đa số đều không rõ lai lịch, vì họ không cách nào tiêu thụ những thứ đó ở bổn quốc, cho nên mới cầm tới Thịnh quốc đến bán.
Mà chợ đen cũng sẽ chẳng quản ngươi là trộm được hay giành được, chỉ cần ngươi có, họ sẽ giúp ngươi bán được với một cái giá cao.
Loại biến hóa này khiến Giang Bắc Nhiên vô cùng ưa thích. Dù chợ đen ngư long hỗn tạp nhưng kỳ thật xa vẫn trật tự hơn so với đấu giá chính quy, vì các ông chủ nơi đó đều là kẻ liều mạng, tự nhiên trị an cũng được điều hòa.
Mặt khác, họ cũng nghe được xung quanh Thịnh quốc có không ít truyền thuyết về bảo vật. Chỉ là không có sự đồng ý của sư huynh, bọn hắn không dám tùy tiện hành động.
Giang Bắc Nhiên tiếp thu một lượng lớn tin tức rồi gật gật đầu.
"Được rồi, những chuyện này ta sẽ từ từ xử lý."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên đưa một quyển sách cho Cố Thanh Hoan:
"Phía trên này là những chuyện ngươi cần làm. Bất quá không cần gấp, cho nên việc tu luyện mỗi ngày không được giảm bớt."
"Vâng."
Cố Thanh Hoan nhận lấy sổ rồi hành lễ nói.
"Ừm, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi.”
Chờ Cố Thanh Hoan rời đi, Giang Bắc Nhiên mới tới phòng nhỏ bên cạnh rồi lấy từng viên Càn Khôn giới trong túi ra, bắt "kiểm hàng" .
Khá lắm, khá lắm! Tốt lắm!
Đại khái vì thực lực bọn Thanh Hoan đều tăng lên rất nhiều nên chất lượng thiên tài địa bảo cũng cao hơn, hơn nữa còn vô cùng đa dạng, thậm chí công cụ chế tác cũng có rất nhiều.
"Có tiểu đệ thật tốt a."
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, lần lượt xem xét từng Càn Khôn giới rồi mới rời khỏi kết giới bản tâm.
Giang Bắc Nhiên thổi tường vân bay về hoàng cung, rất nhanh đã vững vàng đáp xuống hậu viện tẩm cung của mình.
Hồ ly kia không ở đây lại có chút vắng vẻ a.
Trước đó, mỗi lần Giang Bắc Nhiên tới đều nghe tiếng kêu nũng nịu chủ nhân của Lục Vĩ Hồ, nhưng bây giờ không nghe không được nữa.
Cũng không biết nó có từng tới đi tìm ta chăng.
Giang Bắc Nhiên lắc đầu rồi lấy cái cồi ra thổi.
Không tới thời gian một chén trà, một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn, chính là Tô Tu Vũ đang cầm Huyễn Không Chướng tiến đến.
Trong nháy mắt nhìn thấy Giang Bắc Nhiên, Tô Tu Vũ nhất thời không biết nên bày ra biểu tình gì, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu hành lễ:
"Tham kiến bệ hạ."
"Hình như ngươi khá thất vọng khi gặp lại ta.”
Giang Bắc Nhiên mỉm cười hỏi.
Tô Tu Vũ nghe xong bị hù tới vội quỳ xuống đất:
"Tại hạ tuyệt không có ý này! Xin hoàng thượng minh giám."
"Minh giám cái gì? Móc tim ngươi ra nhìn à? Dù sao mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ thế nào, nếu gặp được ta rồi thì ngươi cũng nên hiểu ngươi cần làm gì."
"Vâng, tại hạ đã rõ."
Tô Tu Vũ đáp.
Giang Bắc Nhiên thuận tay dùng tinh thần lực đo tu vi Tô Tu Vũ một chút thì phát hiện đối phương đã là Huyền Linh cửu giai, chuẩn bị trùng kích Huyền Vương.
Thật đúng là thiên tài.
"Tu vi tăng lên rất nhanh, sư phụ ngươi hẳn rất tự hào về ngươi a."
Tô Tu Vũ sững sờ, không biết Giang Bắc Nhiên làm thế nào mà không cần đụng vào thân thể của hắn đã biết được tu vi.
Bất quá Tô Tu Vũ cũng không nghĩ quá lâu, ngây người một lúc liền đáp:
"Đúng vậy, gia sư vô cùng bảo vệ ta."
"Cho nên ngươi không tính chu toàn cho Thịnh quốc và Lương quốc nữa?"
"Tại hạ tuyệt đối không dám!"
Đối mặt với việc chuẩn bị bị cổ trùng tấn công, Tô Tu Vũ lập tức tỏ rõ lập trường.
"Bệ hạ, ngài đột nhiên biến mất khiến đa số tông chủ Lương quốc vô cùng bất mãn, họ không muốn tiếp tục đợi Thịnh quốc bộc phát mâu thuẫn nội bộ nữa mà thừa cơ tiến công, kêu gào muốn giao chiến chính diện."
"Vậy vì sao kéo tới tận bây giờ vẫn chưa đánh?"
"Thứ nhất là tại hạ cực lực khuyên các vị tông chủ, thứ hai là đám người này vẫn đang thương lượng phân đất sau khi chiến thắng.”
Còn chưa đánh nhau mà đã mơ mộng hão huyền.
"Thương lượng tới hơn một năm?"
Giang Bắc Nhiên lại hỏi.
"Thương lượng chia của chỉ là một trong số đó, còn lại là vì các cao tầng cũng hiểu Thịnh quốc là một khối xương khó gặm, cho nên ai cắn đầu tiên cũng là chủ đề khiến họ tranh luận.”
Nghe tới đây, Giang Bắc Nhiên đã yên tâm không ít, cũng hiểu rõ năng lực điều hành năng lực của kẻ địch.
"Cho nên ngươi cảm thấy họ có đánh không?"
"Cái này... Ta cũng không rõ, những người này rất dễ bị nhiệt huyết xông não. Có lẽ họ vĩnh viễn sẽ không đánh, nhưng có lẽ bị gì đó kích động họ sẽ đánh ngay.”
"Được rồi, đáp cũng như không đáp, ta cũng không trông cậy gì vào ngươi. Chờ đi, ta đi lấy cho ngươi chút đồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận