Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 454: Thắng Sư Huynh

"Ta... Ta nhận thua."
Trước Lam Tâm hiên, một đệ tử nắm chặt hai tay cúi đầu nói.
Mặc Hạ chắp tay một cái:
"Sư huynh đã nhường."
"Oa... Mặc sư đệ thật lợi hại a, đây đã là lần thắng liên tiếp thứ bao nhiêu rồi? Mới đến hơn một năm, vậy mà trong đường đã không còn sư huynh nào thắng được hắn."
"Đâu chỉ sư huynh, ta nghe nói ngay cả tài đánh cờ của hắn cũng ngang tầm với Trình lễ đường nữa."
"A? Vậy cũng quá lợi hại đi, Trình lễ đường là người được công nhận có tài đánh cờ cao nhất trong tông đó.”
Giữa tiếng kinh ngạc cảm thán xung quanh, Mặc Hạ thu thập cờ đen của mình trên bàn cờ.
Ngẩng đầu lên, Mặc Hạ vừa tính tìm đối thủ tiếp theo thì thấy một thân ảnh đi qua đám người.
Sư huynh! ?
Mặc Hạ mở to hai mắt nhìn, từ khi trở về từ Yểm Nguyệt tông, Mặc Hạ vẫn luôn muốn tìm sư huynh luận bàn kỳ nghệ, nhưng bất luận trong đường hay trong tông, Mặc Hạ làm sao cũng không tìm được sư huynh, mãi tới về sau mới nghe nói sư huynh đã đi làm hoàng đế.
Việc này khiến Mặc Hạ thất lạc không gì sánh được, vì trong khoảng thời gian ở Yểm Nguyệt tông, hắn học được rất nhiều từ chỗ sư huynh, nhưng dù có học được nhiều đi nữa thì trên mặc kỳ nghệ, hắn vẫn có cảm giác ngưỡng mộ khi đứng trước núi cao với sư huynh.
Mặc Hạ đi nhanh qua đám người, đuổi theo hướng sư huynh khuất bóng nhưng chẳng tìm được người.
Nhìn xung quanh, ánh mắt Mặc Hạ khóa chặt ở một chỗ.
Đó là kỳ thất chuyên dùng của Trình lễ đường, hẳn sư huynh đã tới đó.
Hít sâu một hơi, Mặc Hạ tiến lên gõ cửa.
"Chuyện gì a."
Bên trong truyền ra thanh âm của Trình lễ đường.
"Đệ tử Mặc Hạ có việc cầu kiến."
Nghe tới tên Mặc Hạ, Giang Bắc Nhiên vừa đặt một quân cờ trắng xuống thì bỗng nhớ tới mình có một vị sư đệ kỳ si này.
Lúc trước, vì hắn đoạt được khôi thủ kỳ nghệ nên tránh không được có nhiều người tìm tới khiêu chiến, vốn tính bồi dưỡng Mặc Hạ làm bia đỡ đạn cho mình nhưng kế hoạch biến đổi không ngừng, hắn vừa về không bao lâu đã đăng cơ. Mặc Hạ tự nhiên mất đi giá trị, cộng với việc sau khi đăng cơ bận rộn, Giang Bắc Nhiên cũng quên mất còn có vị sư đệ này.
Trình lễ đường đang đánh cờ thì không thích có người quấy rầy, nhưng nghe được đó là một đệ tử đắc ý khác của mình, hắn cũng không trực tiếp đuổi người mà mở miệng nói:
"Vào đi."
Trình lễ đường vừa dứt lời, cửa được nhẹ đẩy ra, Mặc Hạ cẩn thận từng li từng tí nhìn xung quanh, phát hiện sư huynh quả nhiên đang đánh cờ cùng lễ đường.
Thu hồi tâm trạng vui vẻ, Mặc Hạ chắp tay hành lễ:
"Bái kiến Trình lễ đường."
"Tìm ta có chuyện gì a?"
Trình lễ đường hỏi.
"Đệ tử muốn tới thỉnh giáo lễ đường chút vấn đề."
"Ừm."
Trình lễ đường gật đầu:
"Vậy trước ngươi cứ chờ đã."
"Vâng."
Mặc Hạ đáp một tiếng rồi lẳng lặng đứng một bên quan sát.
Rất nhanh, nửa nén hương đã qua, Mặc Hạ vẫn luôn chăm chú quan sát thầm cảm thán: Sư huynh tuyệt đối là đang lưu thủ.
Lúc còn ở Yểm Nguyệt tông, mỗi con cờ của sư huynh đều đem tới áp lực đều vô cùng to lớn cho hắn, nhất là tới giữa kỳ cuộc, cơ hồ mỗi con cờ đều khiến hắn ngạt thở.
Nhưng khi sư huynh và Trình lễ đường đánh cờ thì khác, Mặc Hạ không cảm nhận thấy cảm giác nghẹt thở như cũ, đây không chỉ vì hắn là người quan sát mà thôi. Khó trách sư huynh không thắng nổi lễ đường, nguyên lai là vậy...
Chờ đến khi Trình lễ đường đánh xong con cuối, Mặc Hạ mới xung phong nhận việc thu cờ, cuối cùng thấy được Trình lễ đường thắng hiểm nửa bước cờ.
"Kỳ nghệ của lễ đường đúng là ngày càng xuất thần nhập hóa, đệ tử bội phục."
Giang Bắc Nhiên chắp tay nói.
"Ha ha ha, Bắc Nhiên ngươi bỏ đi lâu như vậy, vẫn còn giữ được loại trình độ này mới đúng là hậu sinh khả úy. Tới tới tới, lại đánh thêm một ván nữa."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì nhìn về phía Mặc Hạ:
"Lễ đường, còn có đệ tử đang chờ người."
"Ôi nha."
Trình lễ đường vỗ ót một cái, cười nói:
“Xem trí nhớ của ta này, đụng tới cờ là cái gì cũng quên. Mặc Hạ a, ngươi muốn thỉnh giáo cái gì?"
Mặc Hạ vội khoát tay nói:
"Đệ tử không vội, hai vị xin mời tiếp tục."
Nói xong thì bắt đầu chỉnh lý bàn cờ.
"Nói mới nhớ, trong chuyến đi tới Yểm Nguyệt tông lần trước, hẳn hai người các ngươi cũng quen biết nhau nhỉ.”
Trình lễ đường uống trà hỏi.
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Thế nào, có phải tiểu sư đệ này đem tới áp lực không nhỏ cho ngươi không a? Nếu ngươi vẫn tiếp tục buông lỏng, tài đánh cờ sớm muộn cũng bị hắn vượt qua."
Trình lễ đường cười nói.
Trình lễ đường vừa nói xong, không đợi Giang Bắc Nhiên trả lời, mặt Mặc Hạ đã đỏ lên.
Thắng sư huynh? Ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận