Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 816: Chia Sẻ

Thi Dương Hi nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, sau đó gật gật đầu, đồng ý để Giang Bắc Nhiên vào bên trong phi phủ.
"Hô..."
Tới đại sảnh phi phủ, Giang Bắc Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Ngọc ! sờ ngọc, cho ta sờ ngọc."
Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ thì thấy Liễu Vi Ninh chạy tới chỗ hắn.
Giang Bắc Nhiên thuần thục ném Hồng Hộc Ngọc cho Liễu Vi Ninh, nhìn về phía mấy người đi theo Liễu Vi Ninh.
"Có chuyện gì sao?"
"Giang... Giang đại ca."
Vệ Quang có vóc dáng lùn nhất cẩn thận từng li từng tí hỏi một tiếng.
Vệ Quang là người Giang Bắc Nhiên kiếm được từ tửu phường của Phục Triết Hàm, mũi của hắn đặc biệt thính, có thể từ trong vô số mùi rượu phân biệt ra được vò rượu khách muốn tìm. Khứu giác mẫn cảm cũng áp dụng được trên các loại đồ vật khác, ví dụ hoa cỏ cây cối, khoáng thạch lá trà, hắn đều có thể phân loại.
Giang Bắc Nhiên rất thích năng lực tìm kiếm kiểu này, có khác nào địa đồ hình người đâu.
"Thế nào?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Ta... Ta nghĩ tới mẹ ta."
"Yên tâm, qua một tháng ngươi có thể gặp lại mẹ ngươi thôi."
"Vạn nhất ta không ra được thì sao..."
"Có ta ở đây, không có vạn nhất."
"Được... thôi."
Mặc dù thời gian chung đụng không lâu nhưng thái độ của những người tới từ huyền phường này với Giang Bắc Nhiên đã thay đổi không ít.
Từ lúc mới bắt đầu là sợ sệt, đến kính sợ, nay đã là kính nể.
Trong mắt bọn hắn, nam nhân này quả thực không gì không làm được, bất luận họ đưa ra nhiều vấn đề xảo trá đến cỡ nào, đối phương đều có cách giải quyết, năng lực bày ra cũng khiến họ tin phục không gì sánh được.
Có thể nói, trừ tu vi thấp hơn họ nghĩ ra thì nam nhân này không có bất kỳ thiếu khuyết gì.
Nhưng nhược điểm tu vi trong mắt mọi người vẫn quá trí mạng. Phải biết, sau khi họ lên đảo sẽ đối mặt với cường giả Huyền Vương, tùy tiện nhấc tay là có thể khiến bọn hắn thần hình câu diệt.
Chênh lệch thực sự quá lớn, không phải chỉ dựa vào học rộng tài cao là có thể bù đắp được.
Tuy Giang Bắc Nhiên có thể dùng một câu, ngươi cảm thấy nếu không nắm chắc, cao tầng Thi gia sẽ đồng ý để ta dẫn các ngươi đi sao, thuyết phục họ.
Nhưng họ vẫn theo bản năng e ngại cường giả.
Giang Bắc Nhiên nhìn lướt qua đám người, nói:
"Thay vì sợ sệt vào lúc này còn không bằng nghĩ cách làm thế nào kiếm đủ bảo tài trong thời gian ngắn nhất. Khi ấy mới không uổng công các ngươi liều chết đi một chuyến này, không phải sao? Với lại..."
Giang Bắc Nhiên lộ ra nụ cười mỉm, chỉ vào trán của mình rồi nói:
"Dù sao muốn trốn cũng không trốn được, đúng không?”
'Ma quỷ! Người này quả nhiên là ma quỷ!' Đám người không khỏi thầm hô.
Sau khi biết mình không còn đường lui, cả đám lùi về vị trí của mình. Cho tới bây giờ, trừ tin tưởng nam nhân này ra họ còn làm được gì nữa.
Sau đó không lâu, Thi Phượng Lan và Thi Gia Mộ cũng tiến vào trong phi phủ.
Vừa thấy Giang Bắc Nhiên, Thi Phượng Lan đã hô:
"Tiểu Bắc Nhiên! Ngươi vào đây cũng không nói với chúng ta một tiếng, hại ta tìm ngươi cả nửa ngày."
"Tìm ta có việc gì?"
Giang Bắc Nhiên giương mắt hỏi.
"Không có chuyện thì không thể tìm ngươi sao!"
Thi Phượng Lan chống nạnh nói.
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu.
"Hừ! Ta mặc kệ, dù sao ta cũng không có việc gì cứ thích tìm ngươi đó."
Thi Phượng Lan nói xong thì nhìn về phía Liễu Vi Ninh đang cọ cọ viên ngọc bên cạnh:
"Ninh Ninh, cọ ngọc này thích lắm hả?"
"Ừm, rất dễ chịu."
Liễu Vi Ninh vừa cọ vừa đáp.
"Có thể cho ta thử một chút không?"
Thi Phượng Lan tiến lên một bước, hỏi.
Liễu Vi Ninh nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Được chứ?"
Giang Bắc Nhiên ngoài ý muốn nhìn Liễu Vi Ninh, hắn cứ tưởng nàng sẽ ‘bảo vệ thức ăn’ đến cùng chứ, chẳng ngờ lại hào phóng như vậy.
"Ừm, cho nàng đi."
"Cho ngươi."
Liễu Vi Ninh dùng hai tay đưa Hồng Hộc Ngọc cho Thi Phương Lan.
"Tạ ơn."
Thi Phương Lan cao hứng nhận lấy Hồng Hộc Ngọc, sau đó cọ cọ hai cái lên má.
"Quả nhiên rất thoải mái a."
Thi Phượng Lan ngạc nhiên hô.
"Hắc hắc."
Liễu Vi Ninh nghe xong không khỏi ngu ngơ nở nụ cười:
"Đúng không ! đúng không ! ".
Thi Gia Mộ nhìn tiểu di mụ cọ vui vẻ như thế thì liếc mắt nhìn sang Giang Bắc Nhiên, hỏi:
"Đại thúc, dù ta biết đây chỉ là một câu nói nhảm, nhưng ta vẫn..."
"Biết nói nhảm thì đừng hỏi."
Giang Bắc Nhiên cũng không ngẩng đầu lên nói.
Thi Gia Mộ trề môi hừ một tiếng rồi im lặng đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Bắc Nhiên.
Sau nửa ngày, Thi Gia Mộ ngẩng đầu lên thì thấy tiểu di mụ và Liễu Vi Ninh mỗi người một bên cọ má vào viên ngọc.
“Phốc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận