Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 632: Lại Thêm Một Huyền Thánh

Vô Tượng Tôn Giả đánh giá Giang Bắc Nhiên một chút rồi mỉm cười gật gật đầu, ngồi xuống trước bàn ăn.
Nhận lấy đũa ngọc Giang Bắc Nhiên đưa tới, Vô Tượng Tôn Giả gắp một khối thịt chiên ướp mắm bỏ vào miệng.
“Ân ! xốp giòn thơm ngọt, món ăn này ổn đấy, tên gì?” "Bẩm tiền bối mà nói, gọi là thịt ướp mắm chiên."
"Không tệ không tệ."
Vô Tượng Tôn Giả vừa nói vừa gắp một miếng cá, lại tán dương vài câu.
Vô Tượng Tôn Giả lần nữa duỗi đũa ra, nhìn hai nữ nhân ở đối diện:
"Thất thần làm gì? Cùng ăn đi."
Lâm Thi Uẩn gật gật đầu, mỉm cười nói:
"Vâng, đa tạ tiền bối."
Vô Tượng Tôn Giả lại bỏ một miếng thịt vào miệng rồi hỏi Lâm Thi Uẩn:
"Người ở đâu a?"
"Người Lâm gia Kỳ quốc, đại ca của ta là Lâm Hạo Thương."
Vô Tượng Tôn Giả nghe xong thì mỉm cười, hỏi:
"Thế nào, muốn dùng đại ca ngươi ra ép ta?"
Lâm Thi Uẩn cảm nhận được linh áp như bài sơn đảo hải đánh tới bèn vội vàng lắc đầu:
"Vãn bối không dám, chỉ thành thật trả lời Tôn Giả thôi."
Trong lúc một già một trẻ đối thoại, Giang Bắc Nhiên cũng nhanh chóng suy nghĩ.
Sự kiện này quá đột phá rồ! Một Huyền Thánh cấp đại lão đột nhiên nện vào mặt hắn, xác suất lớn là người tới không thiện, nhức trứng hơn là hệ thống lại chẳng nhắc nhở, điều này khiến lòng Giang Bắc Nhiên có phần bất an.
Hỏi Lâm Thi Uẩn xong, Vô Tượng Tôn Giả đột nhiên để đũa xuống đứng dậy, quay người nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Ừm, đồ ăn làm không tệ, bản tôn thích, bất quá bây giờ hẳn là nên đàm luận chút chính sự đi."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang chuẩn bị mở miệng trả lời thì phía sau bỗng có tiếng người vang lên.
"Ta biết lão quỷ ngươi khẳng định cũng phát hiện, làm sao, muốn ăn một mình?"
Giang Bắc Nhiên bị kẹp giữa hai đại Huyền Thánh bỗng thấy mình như bánh mì kẹp thịt.
Hắn quay đầu nhìn một cái, thấy rõ chủ nhân của thanh âm vừa rồi.
Là lão giả thần bí Lâm Thi Uẩn từng nhắc tới...
Dù Lâm Thi Uẩn có kiến thức rộng rãi tới đâu cũng khó lòng nhận mặt được hết tất cả Huyền Thánh.
Ví dụ như vị lão giả đột nhiên xuất hiện này.
Không đợi Giang Bắc Nhiên hành lễ, Vô Tượng Tôn Giả đã cười nói:
"Lão quỷ ngươi đang gọi ai là lão quỷ đây?"
Nghe xong câu này, Giang Bắc Nhiên bỗng nổi da gà cả người, nguyên nhân không phải nội dung mà là thanh âm.
Thanh âm này như nước như ca, xanh non ướt át, chỉ cần nghe que là liên tưởng ngay tới hình tượng tuyệt đại giai nhân.
Chỉ là thanh âm này không thuộc về Lâm Du Nhạn, cũng không thuộc về Lâm Thi Uẩn mà thuộc về vị Vô Tượng Tôn Giả kia.
Lúc này, Vô Tượng Tôn Giả đâu còn hình tượng tuổi già sức yếu, lắc mình biến hoá, trở thành thiên hạ mỹ nhân da trắng như tuyết, thân thể thướt tha, xuất trần như tiên, mỹ nhân khuynh đảo thiên hạ.
Nàng chỉ đứng đó đã như đóa hoa lan trong cốc vắng, như Lăng Ba Thủy Tiên, mang theo cỗ hương vị như nước nhàn nhạt.
Phần mỹ lệ này khiến người ta nhìn thấy mà phải thầm than thở, mang theo ba phần uy nghiêm, ba phần hoạt bát, bốn phần xuất trần, phảng phất như không phải người trần. Nhìn gần lại thấy có một loại thần vận toát ra từ trong xương cốt, không nhuộm khói lửa nhân gian, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đưa mắt nhìn thanh sơn, quay đầu thấy mây xa.
Giang Bắc Nhiên kiềm lòng không đậu nghĩ tới câu thơ này. Từ khi tới thế giới này, hắn đã thấy vô số giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng luận về khí chất thì không ai so được với vị trước mắt này.
Nàng phảng phất như tiên tử rơi vào phàm trần.
Lúc này quần áo trên người không còn là đạo phục nữa mà là một bộ sa y màu trắng, hai vai là sa mang tím nhạt, không gió mà bay, xuất trần phiêu dật, không khác gì hình tượng tiên nữ trong tưởng tượng của Giang Bắc Nhiên.
Khá lắm... Đây là nguyên nhân nàng được gọi là Vô Tượng Tôn Giả sao?
Nếu không phải trong động huyệt chỉ có năm người, Giang Bắc Nhiên lại xác nhận được trong đại chiến nàng chưa từng xuất hiện thì hẳn cũng chẳng tin một lão già tóc trắng bỗng dưng lại biến thành tiên tử.
Mặt khác, vị kia lão giả thần bí kia khi thấy Vô Tượng Tôn Giả "biến thân" cũng chẳng ngạc nhiên gì, chỉ khẽ cười nói:
"Ngươi định xử lý mấy tên tiểu bối này thế nào?"
"Thế nào, ngươi còn muốn thò một chân vào?"
Vô Tượng Tôn Giả hỏi.
"Vấn đề này đâu phải có trước được trước, vì sao lại bảo ta muốn thò một chân vào?” "Lười nói nhảm với ngươi.” Vô Tượng Tôn Giả hơi vung tay, đầu tiên là lại nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, ngay sau đó thì nhìn xung quanh một vòng rồi nói:
"Có thể núp trong mặt đất ngay dưới mắt chúng ta lâu như vậy chứng tỏ là anh hùng xuất thiếu niên, năm nay bao nhiêu rồi?"
"Hồi bẩm tiền bối, vãn bối hai mươi lẻ một."
"Hai mươi mốt?"
Vô Tượng Tôn Giả cùng vị lão giả thần bí kia đều có chút sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận