Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 212: Hòa Giải

Một đường đi vào vườn hoa nơi hai đại lão làm việc mấy hôm nay, Giang Bắc Nhiên gõ cửa đi vào.
"A, là Bắc Nhiên à, sao ngươi lại tới đây?"
Ân Giang Hồng vuốt mũi hỏi.
Hai ngày nay, Ân Giang Hồng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn vốn nên nhẹ nhàng khoái hoạt tới quấy rối, chèn ép chính phái rồi thực hiện kế hoạch hắn đã sắp xếp tốt từ trước mới đúng.
Nhưng không ngờ kế hoạch vừa mới bắt đầu đã bị đánh đòn cảnh cáo. Dù hắn là Huyền Tông cũng không phải vô địch bất bại, lúc bận rộn vẫn biết mệt mỏi là gì.
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Ân Giang Hồng:
"Thật có lỗi, đã quấy rầy Ân giáo chủ nghỉ ngơi rồi, nhưng có một chuyện vãn bối không thể không bẩm báo."
"Ồ? Chẳng lẽ ngươi có đầu mối gì?"
Ân Giang Hồng kinh hỉ nói.
"Không, là nữ nhi Mộc Dao của Ân giáo chủ ngài phái người theo dõi ta."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm câu thông với động vật.
Thấy điểm thuộc tính lần này, Giang Bắc Nhiên lập tức cao hứng hơn.
Sự kinh hỉ của Ân Giang Hồng biến mất trong nháy mắt, thở dài nói:
"Nha đầu này từ nhỏ đã rất dính đại ca nàng, cho tới bây giờ chưa từng thấy đại ca mình thua nên nhất thời có chút không tiếp nhận nổi."
Nói xong Ân Giang Hồng lắc đầu:
"Biết rồi, đợi lát nữa ta sẽ đi nói chuyện với nàng, kêu nàng đừng làm càn nữa.” "Đa tạ Ân giáo chủ, vãn bối cáo từ trước."
"Chờ chút."
Giang Bắc Nhiên vừa muốn xoay người lại quay sang, chắp tay nói:
"Ân giáo chủ, còn chuyện gì muốn bàn giao với vãn bối sao?"
"Danh sách đã có, giờ Tuất đêm nay ngươi đến phủ tông chủ cùng xem."
"Vâng."
Giang Bắc Nhiên chắp tay gật đầu.
"Ừm, vậy ngươi đi trước đi."
"Vãn bối cáo từ."
Giang Bắc Nhiên rời đi khỏi vườn hoa, lại bắt đầu "đi dạo".
Không biết vì trận phong ba kia hay vì kệ khí từ hai ngày trước đã biến mất mà mấy ngày nay các đệ tử chính phái đều an tâm ở trong gian phòng của mình tu luyện hoặc viết thư tình.
Giang Bắc Nhiên cũng không phát động được nhiều nhiệm vụ.
Bất quá lúc đi tới chỗ ở của đệ tử ma giáo lại có vài nhiệm vụ được phát động. Nhưng trong đó không có cái nào giúp Giang Bắc Nhiên có linh cảm hoặc manh mối phá án cả.
Trong đêm, Giang Bắc Nhiên phát hiện rất nhanh thời gian hẹn sẽ tới nên đi về phía phủ tông chủ, cũng phát hiện cái đuôi nhỏ sau lưng vẫn đi theo mình.
Tuy có hơi ngốc... nhưng lại rất có nghị lực.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu rồi quẹo vào hẻm nhỏ.
Khổng Thiên Thiên lập tức đuổi theo sau, nhưng vừa vào ngõ nhỏ đã phát hiện Giang Bắc Nhiên không thấy đâu.
Từng có kinh nghiệm một lần, Khổng Thiên Thiên lập tức ngẩng đầu hô:
"Này! Lần này ngươi không dọa được ta đâu!"
Nhưng qua hồi lâu, Giang Bắc Nhiên chẳng xuất hiện, việc này khiến nàng càng thêm gấp gáp.
Chẳng lẽ đi thật rồi? Không phải đã hứa sẽ để ta theo dõi à... Ai, quay về nhất định sẽ bị sư tỷ mắng.
Với Giang Bắc Nhiên mà nói, để Khổng Thiên Thiên theo dõi trong lúc đi dạo không sao cả. Thế nhưng bây giờ hắn phải tới phủ tông chủ, không thể để lộ.
Giang Bắc Nhiên mở cửa, xe nhẹ đường quen đi tới phòng khách, vừa đẩy cửa ra liền thấy được một màn không tưởng.
"Này! Sao ngươi động một chút lại đi mách lẻo vậy. Ta chỉ... ngô ngô ngô ".
Mộc Dao đàn xông lên vừa chỉ vừa mắng Giang Bắc Nhiên, nhưng nàng chưa nói hết lời đã bị Ân Giang Hồng bịt miệng lại.
"Dao Dao, vừa rồi ngươi đã đồng ý với cha lớn thế nào?” "Ngô ngô ngô..."
Mộc Dao bị Ân Giang Hồng bịt miệng không ngừng ngô ngô.
"Hiện tại cha lớn buông tay ra, ngươi không được linh tinh nữa, nếu chịu thì gật gật đầu."
Mộc Dao nghe xong lập tức gật đầu.
Lúc này Ân Giang Hồng mới hài lòng buông tay ra.
"Hừ!"
Mộc Dao được tự do lập tức hừ một tiếng, không biết đây là hừ Ân Giang Hồng hay hừ Giang Bắc Nhiên nữa.
"Nếu Ân giáo chủ không tiện, vậy vãn bối cáo từ trước."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì chắp tay với Ân Giang Hồng rồi quay người đẩy cửa rời đi.
Nhưng một giây sau, Ân Giang Hồng lại xuất hiện trước mặt hắn:
"Đi vội như vậy làm gì, không có gì không tiện cả."
"Nếu Mộc tiểu thư ở đây, ta cũng không tiện quấy rầy.” Quan Thập An vẫn vuốt râu cười nói:
"Ha ha ha, Bắc Nhiên a, người Ma giáo không nói lý lẽ vậy đó. Tới đây, ta dẫn ngươi vào nội sảnh."
Ân Giang Hồng nghe xong thì vội ngăn hai người lại, sau đó nói với Giang Bắc Nhiên:
"Ngại cái gì, ta dẫn Dao Dao tới là muốn cởi chuông tìm người buộc chuông a, để nàng giải thích với ngươi là tốt nhất."
"Cha lớn! Ta nói muốn như vậy..."
Mộc Dao vừa nói được một nửa đã thấy Ân Giang Hồng nhìn mình, thần sắc cũng không chút mảy may đùa giỡn.
Biết mỗi khi cha lớn lộ ra vẻ mặt như thế là không có chỗ thương lượng, Mộc Dao chỉ đành tâm không cam tình không nguyện đi tới chắp tay với Giang Bắc Nhiên:
"Thật xin lỗi, ta không nên phái theo dõi ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận