Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 835: Âm Tào Địa Phủ Lại Phân Thắng Bại

Trong một chỗ sơn động, ba tên đệ tử mặc đồng phục tông môn cẩn thận từng li từng tí đang đào hầm ngầm.
"Ta nói này, các ngươi nhanh lên được không, đã đào bao lâu rồi."
Lúc này, một đệ tử cũng mặc đồng phục tông môn y như ba đệ tử còn lại đi tới trước cửa hang động mà hô.
Phía dưới, đệ tử đào hố lập tức dỗi:
"Vậy ngươi tới mà đào đi!"
Hắn đã sớm đào không kiên nhẫn được nữa, nếu không phải sợ làm hao tổn khoáng thạch nơi đây, hắn đã sớm đấm một quyền khiến sơn động này thành bình địa.
"Ta không làm, ta còn phải tuần tra nữa, các ngươi làm mau đi."
"Hắc! Ngươi nha! Đợi ta làm xong coi ta tính sổ với ngươi thế nào.”
"Được, ta chờ, nhưng đừng có hai tay trống không đi lên đó."
Nói xong, hắn xoay người tiếp tục đi tuần tra.
Nhưng vừa rời khỏi hang động hắn đã giật mình vì cùng hai vị sư đệ đi tuần tra cùng hắn đang nằm trong một vũng máu, nội tạng trong thân thể đều bị ép tới lòi ra ngoài.
"Nhanh... Chạy mau..."
Một sư đệ còn chưa ngỏm tỏi hô lên.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy!”
Sa Chí Nghiệp nổi giận gầm lên một tiếng, huyền khí màu tím nhạt tuôn ra từ trong cơ thể hắn đổ.
Sa Chí Nghiệp rút pháp bảo Hoàng cấp thượng phẩm Phật Mẫu tử kim thương ra, dò xét xung quanh rồi hô:
"Người nào dám làm tổn thương đệ tử Hỗn Nguyên tông của ta! Đi ra đây đánh một trận đi!"
Lúc này, đám người đang đào mỏ cũng nghe tiếng hô, vội bay khỏi hầm ngầm.
Ba người đào mỏ thấy hai sư đệ nằm trong vũng máu thì lập tức lấy pháp bảo của mình ra trợ chiến.
"Đã xảy ra chuyện gì! ?"
Mục Dương Bình vừa bị Sa Chí Nghiệp trêu chọc đi tới hỏi.
"Không biết, ta vừa đi ra đã thấy đám Phi Vũ như vậy, ngươi bảo vệ xung quanh cho tốt, ta tới cứu hắn."
Sa Chí Nghiệp nói xong thì ngồi xổm xuống, truyền huyền khí vào cơ thể Lý Phi Vũ:
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Lý Phi Vũ được truyền linh khí nay đã có chút khí lực, giãy giụa nói:
"Sư huynh, chạy mau... Có dị tộc! Dị tộc mạnh vô cùng ".
"Cái gì! ?"
Sa Chí Nghiệp bỗng trừng to mắt, vừa muốn nói gì đó đã cảm thấy cơ thể bị một cỗ khí tức gì đó chèn ép khiến cho không ngừng run rẩy.
"Hít..."
Sa Chí Nghiệp hít sâu một hơi, từ từ ngẩng đầu lên thì thấy một dị tộc cao ba mét, được tạo thành bởi nham thạch màu đen đang đứng trước người mình.
"Là Thạch Linh!"
Sa Chí Nghiệp từng gặp qua Thạch linh, thân thể chúng được tạo thành bởi một loại nham thạch không có trong Huyền Long đại lục, lực phòng ngự cực mạnh, nhân tộc có tu vi ngang nó rất khó phá vỡ phòng ngự của nó.
Dù dùng độc tố, hỏa diễm hay lôi điện cũng chẳng làm gì được chúng, có thể nói là một trong các loại dị tộc khiến nhân loại đau đầu nhất.
Nhưng như vậy vẫn chưa phải đáng sợ nhất, dù Thạch Linh không tu luyện huyền khí nhưng trên bản chất họ vẫn cảm ứng được sự cường đại của đối phương, mà giờ khắc này, Sa Chí Nghiệp cảm thấy tu vi Thạch Linh trước mắt hơn xa hắn.
Sa Chí Nghiệp đã là Huyền Vương đỉnh phong, tu vi hơn hắn nhiều như thế chỉ có thể là Huyền Hoàng không thể nghi ngờ!
"Sao có thể như vậy được! ?"
Mặc dù Sa Chí Nghiệp vì mãi không thấy dị tộc mà từng nghi hoặc, nhưng không ngờ vừa chạm trán lại đụng phải một Huyền Hoàng.
"Trốn mau!"
Đối mặt với sự áp chế thực lực tuyệt đối, Sa Chí Nghiệp không có bất kỳ ý nghĩ chống cự gì, chỉ muốn chạy mà thôi!
Nhưng vào lúc hắn chuẩn bay lên không trung thì cảm giác được có một cỗ áp lực cực lớn đè ép khiến hắn căn bản không thể động đậy.
Đồng thời, cỗ áp lực này ngày càng lớn, khiến hắn từ đang đứng trở thành ngồi xổm, lại từ ngồi xổm trở thành nằm sấp.
Một khắc cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao hai sư đệ của hắn lại là tử trạng này, vì hắn cũng cảm nhận được thân thể mình sắp không chống đỡ nổi rồi.
Thì áp chế tới từ sự chênh lệch cảnh giới khiến người ta tuyệt vọng như thế!
Nhìn Mục Dương Bình cũng đang trong tình trạng giống mình, Sa Chí Nghiệp cười nói:
"Không ngờ chúng ta lại chết cùng một kiểu, thật mất mặt."
"Ha ha ha, ta đang muốn nói câu này đây."
Mục Dương Bình vừa cười vừa hô:
"Tới âm tào địa phủ lại phân thắng bại."
"Cũng hợp ý ta."
Vừa dứt lời, hai người cùng phun ra một ngụm máu lớn, đồng loạt chết đi.
Thạch Linh quan sát sáu cỗ thi thể trên mặt đất, sau khi xác định chúng đã chết thì cất bước rời đi.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên vẫn đang dẫn theo Cư Tử Dân tới núi cao khắp nơi để vẽ tranh. Dù sau hiện tại hắn cũng rảnh, tản bộ chút cũng tốt. Hơn nữa cũng có thêm thời gian tìm hiểu về vị tiểu đệ vừa thu này, lên kế hoạch phát huy đối phương cho tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận