Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 231: Lên Đường

"Vãn bối đã rõ, đa tạ Quan tông chủ giải đáp."
"Ừm, không còn chuyện gì khác thì ngươi nhanh về nghỉ ngơi đi."
"Vâng, vãn bối cáo từ."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì thi lễ với hai vị lão đầu rồi rời đi.
Chờ đến khi cửa đóng lại, Quan Thập An nhìn về phía Ân Giang Hồng nói:
"Ân giáo chủ thật sự xem trọng Giang Bắc Nhiên? Dù hắn có chút nhanh trí nhưng tu vi vẫn quá yếu."
"Ha ha ha, chẳng lẽ Quan tông chủ nghĩ nói vậy sẽ khiến ta mất hứng thú với tiểu tử này à? Không sai, tu vi rất quan trọng, nhưng người có đầu có sẽ sống lâu hơn người có tu vi cao, cũng ngồi ở chỗ cao hơn.”
"Ngươi thật sự đánh giá cao hắn."
Quan Thập An nói xong thì cười một tiếng:
"Đây chính là nguyên nhân chính ngươi yên tâm giao nữ nhi cho hắn?"
Quan Thập An một câu hai ý, đương nhiên Ân Giang Hồng cũng nghe ra.
"Quan tông chủ a, ngươi cảm thấy đệ tử Luyện Khí cảnh bất ngờ bị Đại Huyền Sư đánh một chưởng mà vẫn hoàn hảo vô hại có nhiều không?”
"Cái này..."
Quan Thập An kéo cái trường âm:
"Gần như không thể."
"Ha ha ha, bản tôn tung hoành ở Phong Châu gần trăm năm, chưa nghe qua chuyện nào như vậy. Mấy lời nói nhảm của tiểu tử kia ta không tin, hắn nhất định có bí mật, hơn nữa còn ẩn giấu rất sâu.”
Quan Thập An nghe xong thì trầm mặc một hồi, lúc trước tâm tư hắn chỉ đặt vào số “côn trùng có hại” cho Phong Châu, không suy nghĩ kỹ chuyện của Giang Bắc Nhiên. Bây giờ nghĩ lại, tiểu tử này thật sự rất thú vị, không giống các đệ tử trẻ tuổi cương khí bừng bừng, thật sự quá mức trầm ổn.
"Ân giáo chủ nói cũng có mấy phần đạo lý, nhưng bản tọa vẫn phải nhắc nhở ngươi một chút, Giang Bắc Nhiên là đệ tử chính phái của ta, nếu ngươi xuất thủ lung tung, đừng trách bản tọa trở mặt không quen biết."
"Ôi nha, hù chết ta rồi, cái mặt mo kia của ngươi còn làm gì được? Ta còn tưởng mất sạch trong đại hội lần này rồi chứ.”
Nghe Ân Giang Hồng âm dương quái khí nói, Quan Thập An không khỏi có hơi tức giận.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận đối phương nói không sai, dù cuối cùng Ngô Thanh Sách cũng gỡ gạc được đôi chút nhưng chỉnh thể vẫn là tan tành.
Thấy Quan Thập An không nói lời nào, Ân Giang Hồng cười:
"Yên tâm đi, dù ta cảm thấy tiểu tử kia rất thú vị nhưng ta cũng biết người như vậy ghét nhất cái gì, cho nên thuận theo tự nhiên là được, tiềm lực tiểu tử này rất lớn, nếu bức hắn phải qua những châu khác thì chúng ta mới là thiệt thòi nhất."
"Nói đến những châu khác..."
Ân Giang Hồng lần nữa nhìn về phía Quan Thập An:
"Lần này giải quyết mâu thuẫn nội bộ xong, chúng ta cũng lên chuẩn bị làm đại sự rồi.”
"Yên tâm, ta nhớ."
Sáng hôm sau, Giang Bắc Nhiên dựa theo ước định cẩn thận đứng đợi ở cửa ra vào của Yểm Nguyệt tông. Đợi không bao lâu đã thấy Mộc Dao đi tới.
Nàng vẫn mặc đồ đen như cũ, trên mặt được che kín mít.
Thói quen tốt a.
Giang Bắc Nhiên miễn cưỡng cộng cho Mộc Dao thêm 0.5 điểm rồi nói:
"Tông chủ và cha ngươi sẽ không tới đưa tiễn chúng ta, thủ vệ cửa ra vào kêu chúng ta chuẩn bị xong thì đứng ở đây đợi xe.”
"Cha lớn lại không tới tiễn ta...”
Mặc dù Mộc Dao đã che nửa mặt nhưng Giang Bắc Nhiên vẫn nhận ra sự thất lạc từ ánh mắt của nàng.
"Đi thôi."
Không có ý an ủi Mộc Dao, Giang Bắc Nhiên trực tiếp dẫn nàng tới xe kéo vừa tới.
Kỳ thật so với ngồi xe, người tu luyện tự đi sẽ nhanh hơn, nhưng dù sao Giang Bắc Nhiên chỉ là Luyện Khí ngũ giai, vẫn nên chiếu cố nhiều hơn chút.
Ngồi lên xe, Giang Bắc Nhiên nói với nam tử đánh xe chừng 30 tuổi:
"Lần này vất vả cho ngài rồi, không biết nên xưng hô như thế nào."
Nam tử trung niên nghe xong lập tức cười đáp:
"Không có gì, không có gì, đây vốn là công việc của ta, công tử gọi ta A Ngưu là được.”
Giang Bắc Nhiên gật đầu rồi nói:
"Vậy A Ngưu ca, bây giờ chúng ta lên đường thôi."
"Được rồi !"
A Ngưu đáp xong thì bắt đầu đánh xe đi.
"Được rồi !"
A Ngưu đáp xong thì bắt đầu chạy về phía trước.
Giang Bắc Nhiên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, vừa tính cầm sách đọc thì Mộc Dao đã vọt ra ngoài, chỉ về hướng tây nam nói:
"Phiền ngài chạy về hướng đó nhanh một chút."
"Hả?"
A Ngưu hơi sửng sốt:
"Nhưng hướng đó không tới khu Giang Bắc a."
"Đi qua đó đi, lát nữa quay đầu lại là được."
Mặc dù không biết Mộc Dao muốn làm gì nhưng A Ngưu vẫn nghe theo.
Giang Bắc Nhiên ngồi trong xe im lặng quan sát, muốn xem thử vị đại tiểu thư ma giáo này muốn làm gì.
Đợi xe tới một khu rừng nhỏ, Mộc Dao vội hô:
"Phiền ngươi dừng lại a."
Mẫn Ngưu thú kêu một tiếng, Giang Bắc Nhiên giật mình, vì hắn nghe hiểu Mẫn Ngưu nói gì...
"Cô nàng này thật nhiều chuyện."
Không hổ danh là điểm thuộc tính đặc biệt... Vừa thêm vài điểm mà hiệu quả rõ rệt hơn rồi.
Thấy Giang Bắc Nhiên cười ra tiếng, Mộc Dao đi càng nhanh hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận