Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 464: Cuộc Trò Chuyện Giữa Cha Và Con

Nghe được phụ thân nói về sư huynh, Liễu Tử Câm cùng Liễu Thanh Hàn trong phòng đều dựng lỗ tai lên nghe.
"Thủ đoạn này của hắn, ta làm tộc trưởng nhiều năm như vậy chưa từng nghe nói. Không, coi như lật khắp sách sử cũng tuyệt không rìm ra được dạng hoàng đế này."
Liễu Tư Tồn nói xong thì nhìn về phía Liễu Tử Câm:
"Tử Cầm a, lúc Giang Bắc Nhiên còn ở trong tông, có phải cũng rất siêu quần bạt tụy không?"
Liễu Tử Câm bị điểm tên, đầu tiên là chấn động, tiếp đó lập tức lắc đầu:
"Ta cũng không rõ."
"Không rõ?"
Liễu Tư Tồn có chút ngoài ý muốn hỏi:
"Chẳng lẽ hắn chỉ là một người vô danh ở Quy Tâm tông?"
"Nữ nhi một lòng tu luyện, không quan tâm hắn, nhưng trong số đệ tử nổi danh trong tông, thật sự không có tên Giang Bắc Nhiên.” "Vậy thì thật đúng là chuyện lạ..."
Liễu Tư Tồn kỳ quái lắc đầu, nhìn về phía Liễu Thanh Hàn nói:
"Thanh Hàn, ngươi so với Tử Câm thì vào tông sớm hơn mấy năm, từng nghe qua cái tên Giang Bắc Nhiên này chưa?"
"Không có."
Liễu Thanh Hàn cũng lắc đầu:
"Nếu không phải cha ngươi nói với ta, ta cũng không biết trong tông có nhân vật như vậy."
"Tê..."
Liễu Tư Tồn nhăn lông mày một chút:
"Vậy đúng là chuyện lạ. Theo lý mà nói, người mưu sự sâu xa như vậy, dù tu vi không tốt cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt, chẳng lẽ tông chủ các ngươi giấu hắn đi?” "Ta cũng không biết nữa."
Liễu Tử Câm và Liễu Thanh Hàn đồng loạt lắc đầu.
Nhìn hai nữ nhi, Liễu Tư Tồn cũng lắc đầu nói:
"Các ngươi a, đừng suốt ngày vùi đầu khổ tu, thanh niên tài tuấn trong tông rất nhiều, làm quen một chút cũng tốt, nhân vật như Giang Bắc Nhiên, có thể kết giao thì phải phải kết giao, tu luyện không chỉ cần chém chém giết giết, còn có đạo lí đối nhân xử thế nữa."
"Đã biết thưa cha."
Hai nữ nhi đồng loạt đáp.
Đồng thời, Liễu Tử Câm thầm thở dài, nghĩ: “Nữ nhi ngược lại cũng kết giao cùng hắn một hai, nhưng người ta... Bất quá cứ như vậy cũng rất tốt rồi.
Đông Viện, Phương Niệm Bạch tộc trưởng Phương gia cũng vừa hỏi chuyện Phương Thu Dao xong, hắn thở dài, nói:
"Tuân công tử lại tới nhà, hắn nói..."
"Cha! Ta đã nói rồi, không muốn gặp hắn!"
Phương Thu Dao hô.
"Cha không nói nhất định sẽ gả ngươi cho hắn, cha chỉ muốn nói, trước tiên các ngươi có thể tìm hiểu..."
"Ta không nghe, ta không nghe! Ta thật sự không muốn nhìn thấy hắn!"
Phương Thu Dao che lỗ tai lắc đầu.
"Hồ nháo!"
Phương Niệm Bạch quát to một tiếng:
"Ngươi có thể cự tuyệt Tuân công tử, nhưng không thể ngang ngược như thế."
"Ngài không phải sợ hắn là người Tuân gia sao..."
"Ngươi nói cái gì!"
Phương Niệm Bạch quát.
"Không có gì, không có gì, ta đã biết a. Nhưng hiện tại ta muốn tu luyện cho thật tốt, chờ ta thành Huyền Linh... Không đúng, Huyền Vương lại bàn chuyện nam nữ sau cũng không muộn nha."
"Dao Dao a, cha cũng không muốn hy sinh hạnh phúc của ngươi đổi lấy lợi ích gia tộc, chỉ là Tuân gia quá mức đặc thù, ngươi muốn cự tuyệt người ta thì cũng phải nói chuyện cho tốt, đừng khiến hai bên không nhìn mặt nhau được nữa, biết không?"
"Ta biết rồi! ngài cứ yên tâm đi cha."
Mặc dù Phương Thu Dao trả lời qua loa nhưng thấy nữ nhi không còn ngang ngạnh, đụng một cái chạy đi, nghe được gì không muốn nghe liền bịt lỗ tai như trước thì có chút vui mừng nói:
"Được rồi được rồi, Dao Dao của ta đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn rồi, xem ra đưa ngươi vào Quy Tâm tông là quyết định đúng đắn a."
"Chứ còn gì nữa !"
Phương Thu Dao kiêu ngạo nâng cằm:
"Yên tâm đi cha, nữ nhi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này."
"Hắt xì!"
Giang Bắc Nhiên vừa dẫn Mộc Dao cùng Đặng Tương Hàm về hoàng cung. Vừa ngồi lên long án thì hắt hơi một cái, hắn kỳ quái vuốt mũi. Theo lý mà nói, hiện tại thể chất của hắn cứng rắn như Kim Cương, sao có thể cảm mạo được? Không thể a.
Giang Bắc Nhiên nhịn không được nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, không nhịn thầm nghĩ.
Không lẽ là ngài làm gì ta?
"Bệ hạ, ngài không sao chứ?"
Nghe Giang Bắc Nhiên nhảy mũi, Đặng Tương Hàm có chút lo lắng hỏi.
"Không sao."
Nói xong thì nhìn Mộc Dao:
"Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Nghe hoàng thượng đuổi mình ra ngoài, đầu tiên Mộc Dao nhìn Đặng Tương Hàm một cái, sau đó mới không cam lòng đáp tuân chỉ.
Chờ Mộc Dao rời đi, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Đặng Tương Hàm:
"Chuyện của phụ thân ngươi... ngươi nói với mẹ và muội muội ngươi chưa?"
"Ừm..."
Đặng Tương Hàm gật đầu:
"Chúng ta đã đắp một phần cho phụ thân, cũng tế bái qua rồi."
"Ngươi rất hận Ân Giang Hồng?"
Nghe Giang Bắc Nhiên bất thình lình hỏi vấn đề này, Đặng Tương Hàm bỗng sửng sốt, nửa ngày sau đáp:
"Ta... Không hận."
"Thật sự không hận?"
Đặng Tương Hàm thở dài, đáp:
"Phụ thân nói với ta, khi hắn làm những chuyện đó đã nghĩ tới một ngày này. Ta tin phụ thân cũng đã lường trước, đây là phụ thân và Ân giáo chủ đọ sức, thua chỉ là tài nghệ không bằng người, sao dám hận."
Nghe Đặng Tương Hàm rộng rãi như vậy, Giang Bắc Nhiên cũng không quá mức ngoài ý muốn, nói thế nào đây, nếu hắn là Đặng Bác, biết trước cuối cùng sẽ rơi tới tình cảnh này, thật sự có oán cũng chỉ oán mình không đủ năng lực thôi.
"Nghĩ xong về sau muốn làm gì chưa?"
Giang Bắc Nhiên lại hỏi.
"Nô tỳ từng nói rồi, nửa đời sau muốn làm trâu làm ngựa cho hoàng thượng..."
"Trẫm không một con ngựa, hay ngươi tự mình suy nghĩ một chút đi."
"Nô tỳ chỉ muốn làm ngựa cho hoàng thượng ngài cưỡi..."
Dò ý xong, Giang Bắc Nhiên phất phất tay nói:
"Ngươi cũng đi ra ngoài đi."
"Tuân chỉ."
Giang Bắc Nhiên thi lễ một cái, Đặng Tương Hàm lui khỏi thư phòng.
Giang Bắc Nhiên vừa định chọn một quyển sách để xem thì lỗ tai đột nhiên khẽ động, Anh Phong Điểu như tia chớp bay tới, đứng trên ngón trỏ Giang Bắc Nhiên.
"Giao! giao! ".
Anh Phong Điểu vừa bay nhảy vừa hô.
Giang Bắc Nhiên cho Anh Phong Điểu ăn xong thì lấy thư ra đọc, là Lệ Phục Thành gửi tới.
Xem hết nội dung, Giang Bắc Nhiên viết một phong thư hồi âm rồi nhét vào cánh Anh Phong Điểu, thả nó ra ngoài.
Thật đúng là không thể rảnh rỗi a...
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi tới hậu viện, vừa muốn xuất phát đã nghe tiếng Lục Vĩ Hồ.
"Chủ nhân tới rồi."
Giang Bắc Nhiên thấy Lục Vĩ Hồ thì thuận tay ném cho nó một khối tinh thạch.
Không đợi Lục Vĩ Hồ nói một tiếng "đa tạ chủ nhân", Giang Bắc Nhiên đã dùng Quyển Vân Đồng thổi ra một đám bay lên không trung.
Nhìn Giang Bắc Nhiên vẫn đối với mình không lạnh không nhạt như cũ, Lục Vĩ Hồ cầm tinh thạch thở dài:
"Mụ mụ... không phải ngươi nói nịnh nọt nam nhân rất dễ à..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận