Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 471: Bối Thường

Chu Quy Xán không khỏi nhớ tới hội thi khu Giang Bắc năm đó, đối thủ trong trận chung kết của hắn chính là Ngô Thanh Sách, cuối cùng Chu Quy Xán chỉ thiếu một chiêu là thắng, vì thế, hắn vô cùng không phục Ngô Thanh Sách.
Về sau, dưới suy nghĩ ngày càng không phục, Chu Quy Xán từng lén sư phụ một mình tới Quy Tâm tông muốn lần nữa chiến đấu với Ngô Thanh Sách, nhưng giữa đường hắn lại gặp được Cố Thanh Việt ở Lạc Hà trấn, hai người chỉ hận gặp nhau quá muộn, trực tiếp kết bái thành huynh đệ. Trong bất tri bất giác, Chu Quy Xán cũng quên mất Ngô Thanh Sách.
Không ngờ tới nhiều năm như vậy, hai người lại gặp nhau dưới tình huống này.
"Nguyên lai là bằng hữu của hiền chất, thế thì dễ nói chuyện rồi. Nể mặt hiền chất, ta sẽ nghe thử xem hôm nay các ngươi muốn nói gì."
Chu Quy Xán bỗng thiếu Ngô Thanh Sách một nhân tình thì cảm thấy là lạ, nhưng đương nhiên hắn sẽ không ngây thơ mà từ chối, thế là hắn chắp tay nói:
"Đa tạ Tu tông chủ."
Tiếp đó hắn chắp tay với Ngô Thanh Sách:
"Ngô huynh, đa tạ, tại hạ thiếu ân tình này của ngươi."
Thấy thế, Ngô Thanh Sách có chút ngoài ý muốn, ấn tượng đầu của Ngô Thanh Sách về Chu Quy Xán là một tên chảnh chó, chỉ thích ngồi tự kỷ chém gió, hận không thể dùng lỗ mũi nhìn hắn, vậy mà bây giờ... lại khiêm tốn như thế.
Một năm này... Hắn đã thay đổi không ít a.
Mặt khác, Lệ Phục Thành nghe Chu Quy Xán nhỏ giọng nhắc nhở xong liền biết mình vừa gặp được Ngô Thanh Sách, Diêm Vương Tiêu - Lôi Linh Tử trong truyền thuyết.
Nửa năm nay, nếu hỏi đệ tử trẻ tuổi nào nổi tiếng nhất, không thể nghi ngờ chắc chắn là Ngô Thanh Sách.
Đối phương là khôi thủ võ đạo trong Anh Kiệt Hội của ma giáo và chính pháo.
Trong chiến dịch An Cảnh cảng, khi đông đảo đệ tử Kim Hồng tông đứng trước tuyệt cảnh, hắn dùng tu vi Huyền Sư, vượt cấp chém chết Đại Huyền Sư.
Sau trận này, Ngô Thanh Sách hiển nhiên đứng đầu trong tứ quân tử của khu Giang Bắc.
Đoạn thời gian trước, hắn từng đơn phương độc mã chiến đấu với mấy chục đệ tử của Cực Quang tông mà đứng đầu là Kỷ La. Phải biết, tu vi Kỷ La tu đã là Đại Huyền Sư ngũ giai, trước khi làm phản, hắn là người rất có tiếng trong khu Giang Nam, có thể nói là một trong những đệ tử trường phái thực lực đứng đầu.
Nhưng đối phương lại bị nhân vật cấp thiên tài như Ngô Thanh Sách vượt cấp đánh bại, tin tức này có thể nói cấp tốc truyền khắp Phong Châu. Trong trận chiến ấy, Ngô Thanh Sách cũng đoạt được danh hào Lôi Linh Tử.
Quy Xán vậy mà biết hắn? Sao ta chưa nghe đệ ấy nói qua.
Thu hồi kinh ngạc cùng nghi hoặc trong lòng, Lệ Phục Thành chắp tay với Ngô Thanh Sách xem như cảm tạ.
Tạ ơn Ngô Thanh Sách xong, Lệ Phục Thành lần nữa nhìn về phía Tu Hoành Thịnh:
"Tu tông chủ, lần này vãn bối tới là vì Hằng Minh Viễn, hi vọng ngài có thể thả hắn."
Nói xong lấy một viên Càn Khôn giới ra:
"Trong này là vật tư mà hắn hủy hoại và bồi thường, hy vọng Tu tông chủ có thể... mở chút cửa."
Nói xong câu đó, Lệ Phục Thành cảm thấy như trút được gánh nặng.
Sau khi gặp Vương đại ca xong, Lệ Phục Thành trở về càng nghĩ càng thấy bản thân vô dụng. Kỳ thật nguy hiểm gì đó chỉ là hắn tự lấy cớ cho mình thôi, chủ yếu là bản thân hắn không chịu cúi đầu.
Sở dĩ hắn tìm Vương đại ca là vì tin tưởng Vương đại ca nhất định có cách giúp hắn giải quyết chuyện này dễ dàng hơn.
Nhưng câu "ta rất thất vọng về ngươi" đã khiến hắn hiểu, mình quá ỷ lại Vương đại ca. Hắn nói sau này mong giúp được Vương đại ca, vậy mà đụng chuyện lại như phế vật gào khóc ăn vạ..
Dù khi Lệ Phục Thành đi lên con đường hành hiệp trượng nghĩa, đả kích tông môn, bảo hộ bách tính, hắn đã không để ý tính mệnh mình nữa, tín niệm trong lòng cũng khiến hắn không chịu cúi đầu trước tông môn, dù chết cũng chẳng cầu xin tha thứ!
Song, một câu kia của Vương đại ca như cây gậy gõ tỉnh hắn. Bấy giờ hắn mới thấy mình quá yếu ớt, chuyện nhỏ thế này cũng khiến hắn bó tay chịu trói! Vậy thì còn nói gì đến tín niệm nữa!
Hắn phải chịu trách nhiệm với đồng bạn của mình, càng phải chịu trách nhiệm với Thiên Hạ hội, chuyện hắn nên làm là nghĩ mọi cách cứu đồng bạn của mình ra cũng như ghi nhớ kinh nghiệm, để về sau làm gì cũng nghĩ trước hậu quả chứ không phải ra những chuyện mình không giải quyết được, sau đó chạy đi tìm người khác giúp đỡ.
Hắn tin, đây chính là đạo lý Vương đại ca muốn dạy hắn.
Thấy lần này Cố Thanh Việt đến nhận lỗi, biểu lộ trên mặt của Tu Hoành Thịnh mới tốt hơn một chút, gật đầu nói:
"La Hoằng, lấy chiếc nhẫn tới đây."
"Vâng."
La Hoằng Đứng đứng bên cạnh lập tức làm theo.
Tu Hoành Thịnh dò xét Càn Khôn giới, phát hiện mặc dù không nhiều nhưng thật sự đủ để bồi thường tổn thất do Hằng Minh Viễn tạo thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận