Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 250: Lạnh Lùng

Suy nghĩ xong, Lịch Phục Thành lần nữa đứng thẳng người:
"Vương huynh, chuyện hủy diệt Hoàng bang có cần tiểu đệ giúp gì không?"
"Đừng."
Giang Bắc Nhiên khoát tay:
"Chúng ta vẫn nên nói chuyện ngang hàng thì hơn."
Đã biết Lịch Phục Thành có mệnh cách khắc người bên cạnh, chức đại ca này Giang Bắc Nhiên nhận không nổi a.
Lịch Phục Thành nghe xong thì có chút thất vọng, nhưng thì chắp tay đáp ứng .
"Chuyện Hoàng bang ngươi giúp đủ rồi, cứ chờ kết quả là được.” Giang Bắc Nhiên thăm dò chuyện của Hoàng bang xong, tiện thể còn thu được mấy đầu cá lớn, chỉ cần đưa những tin tình báo này lên trên, chuyện tiếp theo sẽ do hai vị cự đầu xử lý, hắn không còn nghĩa vụ gì nữa.
"Vâng, tiểu..."
Lịch Phục Thành nói được một nửa thì nhận ra có chuyện không đúng, sửa lời:
"Được, ta đã biết."
Giang Bắc Nhiên sợ dài dòng tiếp sẽ bị Lịch Phục Thành lôi xuống kết bái anh em nên đứng lên nói:
"Lần này cám ơn ngươi đã cung cấp tin tức, đây là một đại ân. Bây giờ ta phải tranh thủ thời gian xử lý chuyện này, chúng ta hữu duyên gặp lại."
"Vương huynh!"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên rời khỏi sân nhỏ, Lịch Phục Thành đột nhiên hô lên.
Giang Bắc Nhiên vừa tính dừng bước thì thấy hai lựa chọn nhảy ra.
Lựa chọn một: Dừng bước hỏi có chuyện gì.
Ban thưởng: Thiên Hồng U Lục (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Trực tiếp rời đi.
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Quả quyết chọn số hai, Giang Bắc Nhiên không quay đầu lại đã rời khỏi sân nhỏ.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm luyện đan.
Thấy Vương huynh đã rời đi, Lịch Phục Thành đứng tại chỗ thật lâu, mãi đến khi Đường Thính Song đi tới hỏi:
"Vương đại ca đi rồi sao?"
"Ừm."
Lịch Phục Thành gật đầu.
Nhìn dáng vẻ có chút thất lạc của Lịch Phục Thành, vừa rồi Đường Thính Song ở trong phòng bếp cũng nghe được đối thoại giữa hai người; "Cũng không biết vì sao Vương đại ca lại lạnh lùng với sư huynh như vậy.” "Không! Không phải thế."
Lịch Phục Thành lắc đầu.
"Vậy vì sao dù trên lời nói hay hành động Vương đại ca cứ như muốn phân rõ giới hạn cùng sư huynh vậy..."
"Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao, Vương đại ca là đang bảo vệ chúng ta."
"Bảo vệ chúng ta... ?"
Đường Thính Song nháy mắt ngơ ngác không hiểu.
"Hoàng bang là dạng tồn tại gì, ngươi hẳn biết rất rõ."
"Ừm."
Đường Thính Song gật đầu.
"Nhưng Vương huynh đã nói sẽ nhổ tận gốc Hoàng bang, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Vương huynh đang ở trong hoàn cảnh không tốt, hắn sợ chúng ta bị cuốn vào đó nên không muốn nhiều lời với chúng ta.” Nói xong Lịch Phục Thành thở dài:
"Vừa rồi ta gọi Vương huynh lại là muốn nói hắn biết ta không ngại cường địch, muốn hắn để ta có cơ hội cùng kề vai chiến đấu với hắn, nhưng rõ ràng Vương huynh biết ta muốn nói gì, cho nên trực tiếp rời đi. Điều này nói rõ hắn thật sự không muốn kéo chúng ta vào vòng tranh chấp này."
"Thì ra là vậy..."
Đường Thính Song như bừng tỉnh đại ngộ.
Lịch Phục Thành nhìn về hướng Giang Bắc Nhiên vừa biến mất, âm thầm thề.
Ta nhất định phải trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức Vương huynh sẽ nguyện ý để ta cùng hắn đối mặt với trùng điệp nguy cơ kia!
Cái gì gọi là tự dâng mình lên, đây chính là tự dâng mình lên a.
Giang Bắc Nhiên vốn tưởng bản thân phải tra mười ngày nửa tháng mới có thể tra được manh mối về Hoàng bang, không ngờ hiện tại cứ thế hoàn thành.
Nhưng vấn đề kế tiếp là khi nào nên nói cho hai vị cự đầu biết hắn đã điều tra xong?
Mặc dù bây giờ chỉ là lời nói một phía của Lịch Phục Thành, chưa chắc chính xác nhưng hắn chỉ là một đệ tử Luyện Khí ngũ giai, cung cấp cho hai vị cự đầu nhiều manh mối như vậy cũng xem như hoàn thành chức trách rồi.
Mà vấn đề Giang Bắc Nhiên xoắn xuýt hiện tại là, nếu hắn giải quyết việc này nhanh như vậy, hai cự đầu thấy hắn làm tốt, có khi nào sẽ tranh thủ vặt sạch lông dê của hắn không.
Nhưng nếu cứng rắn kéo dài, hắn lại có hai gánh nặng là Mộc Dao và Khổng Thiên Thiên. Chuyện Hoàng bang có liên quan tới triều đình cũng nên được giải quyết sớm. Dù sao hắn vẫn phải sống tiếp ở Phong Châu, lỡ nơi này loạn nên sẽ liên lụy tới hắn.
Giang Bắc Nhiên suy tính kỹ một phen rồi đưa ra quyết định cuối cùng...
Trước xem một quẻ cái đã.
Trước kia Giang Bắc Nhiên chỉ tùy duyên bói, nhưng bây giờ có Như Ý Thiêm Đồng cộng với một điểm bói toán vừa được cộng gần đây. Hắn cảm thấy có hai sự hỗ trợ này, bản thân có thể thử tính một chút.
Giang Bắc Nhiên tìm một chỗ không người bày đồ ra, hoàn thành nghi thức rút quẻ.
Lần quăng keo thứ nhất, hắn thầm hỏi bản thân có nên trực tiếp nói cho hai vị cự đầu nói tin tức này không.
Sau khi ném được hai mặt âm dương, Giang Bắc Nhiên mới rút một cái thăm.
"Như ý, như ý, thuận tâm ý ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận