Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 347: Một Đám Ngu Xuẩn

So với tính mãng phu của Quan Thập An mà nói, Ân Giang Hồng có nhiều bí ẩn hơn, cũng thường xuyên khiến Giang Bắc Nhiên sinh ra lòng hiếu kỳ.
Nhưng lúc Giang Bắc Nhiên phát hiện Ân Giang Hồng muốn nói ra một ít bí mật của mình cho mình nghe, hắn lại chẳng muốn nghe.
Bí mật của lão âm bỉ này chỉ lộ khi hắn muốn lộ. Một khi chính hắn nói ra chỉ chứng tỏ bí mật trên người hắn lại nhiều hơn một tầng.
Nhưng Giang Bắc Nhiên không có cách nào chặn miệng Ân Giang Hồng lại, chỉ đành im lặng nghe.
Bất quá vào lúc Giang Bắc Nhiên nghe tới tuổi thơ bi thảm của Ân Giang Hồng, đối phương bỗng hỏi:
"Bắc Nhiên a, ngươi biết vì sao chúng ta luôn tự xưng là ma giáo không?"
Vấn đề này... Giang Bắc Nhiên thật sự từng thắc mắc, nhưng vì không quá quan trọng nên cuối cùng hắn cho qua.
Thế là Giang Bắc Nhiên chắp tay đáp:
"Vãn bối không biết."
"Phong Châu từng là nơi của một mình chính pháo. Bấy giờ, khói lửa nổi lên bốn phía, dân chúng lầm than, đệ tử tông môn tự cho mình tốt ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, nghĩa có thể cứu vớt vạn dân khỏi thiên tai nhân họa."
Ân Giang Hồng nói xong thì quay đầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Nhưng ngươi cảm thấy được không?"
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ một lát rồi lắc đầu đáp:
"Vãn bối không rõ, nếu có thể được xưng là chính phái, vậy chuyện họ làm tất nhiên đều là chuyện tốt, sao còn khiến dân chúng lầm than?” "Vì đa phần chính phái đều ngu xuẩn như Quan Thập An vậy, mà một phần... . thì giả bộ ngu xuẩn như Quan Thập An.” Này này này... Mắng ác vậy?
Lúc nói chuyện với Quan Thập An, Giang Bắc Nhiên còn tưởng hai người này gần như đã là “tri kỷ”, nhưng hiện tại xem ra “tri kỷ” chỉ có mỗi Quan Thập An ảo tưởng thôi.
"Không biết Ân giáo chủ có ý gì?"
Ân Giang Hồng nhìn Giang Bắc Nhiên bằng ánh mắt đầy thâm ý, trong lòng thầm cảm khái, tiểu tử này đóng kịch thật giỏi.
Tiếp đó mới nói:
"Chính phái khi vừa sinh ra cũng không phải chính phái. Nguyên bản của chính phái chỉ là các đại tộc huyền môn mà thôi. Họ khinh thường hoàng đế và bình dân, mà người họ tin chỉ có những người như Quan Thập An mà thôi. Có thể nói, trong mắt họ chỉ có người tu luyện có thiên phú mới xứng đáng là người, còn lại đều là giun dế."
Nghe được câu này, Giang Bắc Nhiên đột nhiên cảm thấy kỳ thật rất đúng trong bất kỳ thời đại nào.
Chỉ có người học giỏi mới được xem là người, còn lại đề là phế vật nên đi đầu thai lại.
Chỉ là ở thời địa của hắn, dù là pháo hôi cũng còn cơ hội phát huy giá trị, nhưng ở đây... . sâu kiến thật sự chỉ là sâu kiến mặc người chà đạp.
"Về phần về sau, tại sao những huyền môn đại tộc lại đột nhiên trở thành chính phái, đó là vì họ phát hiện Phong Châu đã loạn thành một bầy, họ không chiêu thu được đệ tử, đối với một tông môn mà nói, tuyệt hậu là chuyện lớn. Vì thế bây giờ họ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, biết những người không thể tu luyện kia cũng có giá trị. Lúc này mới bắt đầu điều động đệ tử giúp đỡ chính nghĩa..."
Nghe Ân Giang Hồng từ từ thuật lại cố sự ở Phong Châu, Giang Bắc Nhiên đột nhiên có loại cảm giác như đang học triết lý.
Trung tâm tư tưởng chính là... Trên thế giới này chỉ có gia tộc ngàn năm chứ không có triều đại ngàn năm.
Trong lúc quốc gia ổn định không có nhân tốt bên ngoài can thiệp, xu thế tổng thể sẽ là người mạnh càng mạnh, người yếu càng yếu. Vì cường giả lợi dụng ưu thế trời cho, thu hoạch được ngày càng nhiều, tài nguyên sẽ tập trung vào trong tay cường giả. Nếu hình thái quốc gia ổn định mà nói, quá trình này là không thể nghịch chuyển, kết quả cuối cùng chỉ có thể là tất cả tài nguyên tập trung đều trong tay người mạnh nhất.
Chỉ với điểm này mà nói, lịch sử mà Giang Bắc Nhiên từng biết ở thế giới của mình hay thế giới này, bản chất kỳ thật đều như nhau.
Nhưng không giống ở chỗ, cường giả thế giới này thật bà nó quá mạnh!
Tần triều cũng tốt, Hán triều cũng được, những triều đại này mạnh đến cảnh giới nhất định thì tình trạng bóc lột cũng sẽ gia tranh, khiến dân chúng quật khởi, đoạt mẹ nó vương vị!
Nhưng trong thế giới huyền huyễn này thì không được a, người bình thường thử bốc đồng chút xem? Một chiêu Hàng Ma Thánh Đao đã chém chết một đống.
Bất quá người tu luyện ở thế giới này chỉ một lòng muốn trở thành cường giả chí tôn, hoàn toàn không có hứng thú với hoàng quyền hoàn, cho nên mới hình thành một hình thái xã hội thần kỳ thế này.
Người tu luyện rồi tới triều đình, tầng dưới chót là bách tính.
Dựa vào sức mạnh cưỡng ép duy trì cơ cấu ba tầng này.
Chờ chút...
Giang Bắc Nhiên đột nhiên phát hiện cơ cấu tầng ba khá quen.
Nếu như đem người tu luyện đổi thành đạn hạt nhân... Chẳng phải là... ?
Bất quá vì nơi này không có “đạn hạt nhân” nên tạo thành một hình thái hơi khác.
"Bắc Nhiên, hiện tại ngươi đã hiểu Phong Châu từng lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng thế nào chưa?"
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang so sánh hai thời đại, Ân Giang Hồng đã kể xong chuyện xưa, quay sang hỏi Giang Bắc Nhiên.
"Vãn bối đã rõ."
Giang Bắc Nhiên chắp tay nói.
Hai thời kỳ giống lại không giống, căn bản khó lòng so sánh được!
Suy nghĩ về chính trị ở thế giới huyền huyễn chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày cả.
Quyết định rồi, lúc không làm gì ta phải đi viết sách mới được.
Ân Giang Hồng tất nhiên không biết Giang Bắc Nhiên đang nghĩ gì, hắn thở ra một hơi, nói tiếp:
"Nói cho ngươi biết những chuyện vừa rồi là cho ngươi hiểu các tông môn chính phái ngu xuẩn nhu Quan Thập An xuất hiện thế nào. Tuy nói họ rất ngu, cũng dùng sai cách, nhưng ít nhất..... họ cũng có lòng muốn khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn.” Ân Giang Hồng nói tới đây thì lộ ra biểu lộ chán ghét không gì sánh được:
"Mà buồn nôn nhất là đám người giả bộ ngu xuẩn như Quan Thập An. Chúng hiểu rõ quy tắc thế giới, khi xuất hiện pháp luật có thể quản chế chúng, giúp thế giới này tốt hơn, chúng sẽ không chấp nhận hy sinh tự do của mình, vì thế quấy cho nước đã đục càng thêm đục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận