Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 592: Hỏng Chuyện Tốt

Hai ngày về sau, Lâm Du Nhạn về tới trước sơn động trong rừng rậm. Nàng hít sâu một hơi, sửa sang lại y phục rồi mới lên tiếng.
"Sư huynh, ta trở về rồi."
Lâm Du Nhạn đi đến vào, Giang Bắc Nhiên đang nghiên cứu trận pháp khua tay nói.
"Điều tra thế nào."
Giang Bắc Nhiên thu hồi trận pháp hỏi.
"Ta không biết có thể được như sư huynh muốn không... Nhưng ta đã tận lực."
"Ta muốn không muốn hết sức, mà phải hoàn thành."
Thấy sư huynh nhìn mình như thế, Lâm Du Nhạn đã ba ngày không gặp người trong lòng cắn cắn ngón tay.
"Vâng, ta đã điều tra rõ!"
Lâm Du Nhạn đáp.
"Tiểu cô ngươi vẫn không có bất kỳ tin tức gì?"
"Ừm."
Lâm Du Nhạn gật đầu:
"Nếu tiểu cô trở về, khẳng định sẽ truyền tin cho ta."
"Tiểu cô ngươi biến mất lâu như vậy, người trong nhà ngươi vẫn không lo gì?"
"Cái này..."
Lâm Du Nhạn có chút ngượng ngùng cuốn tóc:
"Cô cô ta từng biến mất cả năm mà không có tin tức gì.....” Đúng là nhân tài...
Giang Bắc Nhiên nhận ra chuyện này khó mà giải quyết bèn chỉ vào một cái ghế đá bên cạnh:
"Ngồi đi, nghỉ ngơi một lát."
Lâm Du Nhạn cảm nhận được sư huynh quan tâm mình thì thầm đắc ý, kéo váy dài ngồi xuống bên cạnh Giang Bắc Nhiên.
Lâm Du Nhạn thỉnh thoảng quay đầu nhìn sư huynh một chút, mặt ửng hồng, nàng không biết sư huynh đang chờ cái gì.
Sư huynh là đơn độc ở cùng ta ư...
Lâm Du Nhạn cảm thấy sư huynh đang ám chỉ gì đó bèn cẩn thận từng li từng tí nhích tới gần Giang Bắc Nhiên.
Nhìn dung mạo tuyệt thế của sư huynh gần trong gang tấc, hai ngón tay phải Lâm Du Nhạn như hóa thành "hai chân" chạy từ từ tới chỗ Giang Bắc Nhiên.
Vào lúc "hai chân" chuẩn bị leo lên "núi cao" thì có tiếng kêu vọng vào từ ngoài cửa.
"Vương công tử, ngài có ở trong không?"
Tiếng hô bất thình lình này khiến “hai chân” Lâm Du Nhạn bị hù lùi về sau chục bước.
"Vào đi."
Giang Bắc Nhiên lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thất cẩn thận từng li từng tí đi vào sơn động, khi thấy Giang Bắc Nhiên, đầu tiên hắn vui mừng, sau đó cảm thấy có một cỗ chi khí đáng sợ nhắm về phía mình.
Tiểu Thất kìm lòng không được run rẩy, sau đó nhìn về hướng phát ra cỗ chi khí đáng sợ kia.
"Tê..."
Tiểu Thất hít sâu một hơi, thân thể nhịn không được lùi về sau một bước.
Từ nhỏ hắn đã lăn lộn trong kỹ viện, tự nhận từng thấy qua dáng vẻ nổi giận của không ít đại nhân vật, nhưng tất cả đều kém xa vị nữ tử đẹp tới hít thở không thông trước mắt này.
"Chào... Chào ... Chào ngài."
Tiểu Thất cố nén cảm xúc muốn chạy đi, hành lễ với Lâm Du Nhạn.
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Tiểu Thất, Giang Bắc Nhiên quay đầu trừng Lâm Du Nhạn một chút.
Lâm Du Nhạn nhận ra mình làm sai, vội ho nhẹ một tiếng rồi đổi thành một bộ dáng ôn nhu.
Sự thay đổi này khiến Tiểu Thất không khỏi sững sờ, phảng phất như Nữ La Sát vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn, mà trước mắt rõ ràng là một vị tiên nữ rơi xuống phàm trần.
"Xin chào."
Lâm Du Nhạn mỉm cười, gật đầu nói.
Cỗ sát khí vừa rồi nàng không hề nhắm vào Tiểu Thất. Chỉ là bầu không khí hiếm có bị phá hoại khiến Lâm Du Nhạn rất không vui, vì vậy mới nhịn không được oán niệm.
Vì Tiểu Thất chỉ là người bình thường nên mới bị dọa thành tình trạng như thế.
Tiểu Thất cố nén run, thở phào nhẹ nhõm chắp tay với Giang Bắc Nhiên:
"Vương công tử, thứ ngươi muốn ta đã chuẩn bị xong cả rồi."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, lần nữa nhìn về phía Lâm Du Nhạn:
"Lệnh bài gia tộc của ngươi có thể truyền âm trong Kỳ quốc?"
Lâm Du Nhạn gật đầu.
"Có thể cho ta một cái không?” Lâm Du Nhạn nghe xong thì khuôn mặt nháy mắt đỏ lên, nỉ non thì thầm:
"Lần trước ta đã nói, chỉ có người Lâm gia mới có thể có được lệnh bài này, sư huynh... Ngươi... Ngươi..."
Nói được nửa câu, Lâm Du Nhạn xấu hổ che đi hai gò má, không nói nên lời.
Sư huynh... Sư huynh trực tiếp quá rồi.
Mặt khác, Tiểu Thất như bị sét đánh, chết trân tại chỗ.
Lâm... Lâm gia! ?
Mặc dù Lâm Du Nhạn nói rất nhỏ nhưng trong sơn động này, Tiểu Thất vẫn nghe rõ ràng.
Sau đó hắn nhớ tới mục đích tới Kỳ quốc lần này của Vương công tử...
Ừng ực...
Tiểu Thất bỗng nuốt một ngụm nước miếng.
Vị kia... Chẳng lẽ là đại tiểu thư Lâm gia sao?
Tiểu Thất không mù, từ biểu hiện trên mặt Lâm Du Nhạn, hắn nhận ra nàng rất thích vị Vương công tử này.
Lần này ông trời cũng quá chiếu cố ta rồi! ?
Dù Tiểu Thất sinh ra ở tầng dưới chót nhưng vẫn tin vận mệnh, tựa như mẹ hắn từng nói, thường bái phật sẽ được phật phù hộ.
Dù khi còn bé Tiểu Thất từng trải qua nhiều gian khổ nhưng hắn tự thấy vận khí của mình không tệ, gây họa luôn có người thay hắn chịu, gặp được đại phiền toái cuối cùng vẫn có biện pháp giải quyết.
Cho nên dù gập ghềnh chông chênh, từ một tiểu quỷ tầng chót hắn vẫn có thể lăn lộn thành tiểu mục đầu của Mãnh Hổ bang như bây giờ.
Mà hôm qua, lần đầu hắn thấy Vương công tử, hắn bỗng có cảm giác muốn tới gần, cảm giác đó mãnh liệt nhất từ trước tới giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận