Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 977: Ở Lại Phù Trợ

Giang Bắc Nhiên uống một ngụm trà, cười nói:
“Vậy ngươi nên dụng tâm duy trì hiện trạng bây giờ đi."
"Trẫm đã biết."
Nói xong, Mộc Dao hít sâu một hơi, đang muốn nói gì đó lại bị Giang Bắc Nhiên ngắt lời.
“Nói cho ta biết về tấu chương mà ngươi có ấn tượng sâu nhất đi, đừng nói với ta không có.”
“Thật sự không gạt được ngươi...”
Mộc Dao nói xong thì ôm một cái rương, đặt ở trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Công văn quan viên các nơi gửi tới đều không hề vô dụng, đều là tinh hoa trong tinh hoa."
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, tiện tay cầm một quyển đọc.
Mộc Dao thấy thế thì không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh chờ, tối đa chỉ thỉnh thoảng châm thêm trà cho Giang Bắc Nhiên.
"Đùng, đùng."
Giờ Sửu ba khắc, không gian yên lặng như tờ, ngự thư phòng bỗng vang lên tiếng đập cửa.
"Nô tỳ đi mở."
Khổng Thiên Thiên đang cầm quạt quạt cho Giang Bắc Nhiên bèn chạy tới cửa ra vào.
Kẹt một tiếng, cửa gỗ tử đàn bị đẩy ra, người đứng bên ngoài là Mạnh Tư Bội.
Mạnh Tư Bội nhìn cao nhân đang nghiêm túc đọc tấu chương trong tư phòng, nàng tính nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nữa.
Mộc Dao thấy thế thì rón rén đi đến bên cạnh Mạnh Tư Bội, hạ giọng nói:
"Mạnh tông chủ, tiên sinh đang đọc tấu chương, có việc gì chúng ta ra ngoài trò chuyện đi."
Mạnh Tư Bội nghe xong cũng hạ giọng xuống đáp:
"Không cần, ta muốn vào xem, nếu..."
Nói được một nửa, Mạnh Tư Bội đột nhiên không biết nên gọi cao nhân thế nào.
Trực tiếp gọi cao nhân là không được, gọi Tôn Giả cũng không được, gọi thẳng tên... nàng lại không qua được cánh cửa trong lòng mình. Thế là Mạnh Tư Bội dứt khoát gọi theo Mộc Dao:
"Nếu tiên sinh đang đọc tấu chương thì ta ở bên cạnh im lặng chờ cũng được.”
Thấy Mạnh tông chủ cũng gọi Giang Bắc Nhiên là tiên sinh, Mộc Dao có chút ngây ngẩn cả người.
'Ngay cả Mạnh tông chủ cũng gọi hắn là tiên sinh? Hắn đến cùng... đã làm gì a?' Mạnh Tư Bội lặng lẽ đi vào ngự thư phòng, gật đầu với Hạ Linh Đang xem như đánh qua chào hỏi.
Hạ Linh Đang thấy thế cũng vội đáp lại.
Hành động của hai người lọt vào mắt Mộc Dao càng khiến nàng hiếu kỳ về cô gái đi theo sau Giang Bắc Nhiên.
Dù sao trong ấn tượng của nàng, Giang Bắc Nhiên vẫn luôn độc lai độc vãng, trước đó cha lớn từng bắt nàng và hắn cùng hành động một thời gian, Giang Bắc Nhiên luôn nghĩ cách thực hiện nhiệm vụ thật nhanh sau đó đi mất, có thể nói không chút lưu luyến gì cả Nhưng hôm nay vậy mà...
'Không biết nữ hài này có chỗ đặc thù gì...' Trong không khí an tĩnh, lần đầu tiên Mạnh Tư Bội ổn định lại tâm thần, quan sát cao nhân.
Chỉ gặp Giang Bắc Nhiên đang nghiêm túc lật xem tấu chương.
'Cao nhân nhất định là vì cứu vớt thương sinh mà đến...' Mạnh Tư Bội thầm cảm khái.
Theo ánh sớm mai chiếu vào thư phòng, Giang Bắc Nhiên kép tấu chương lại, ngẩng đầu nhìn Mộc Dao:
"Phê duyệt không tệ, xem ra ngươi ở bên cạnh ta một thời gian cũng không phí.”
Nghe được Giang Bắc Nhiên bất thình lình khen ngợi mình, Mộc Dao có chút hốt hoảng đáp:
"Đều... đều là vì bách tính, bằng không ta cũng không muốn ở cạnh ngươi đâu.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong cũng chẳng để ý, nói tiếp:
"Mấy nếu vấn đề lương thực của các quận khác đã được giải quyết thì bắt đầu giải quyết tiếp các quận nhỏ xung quanh đi. Đồng thời phải gấp rút khôi phục kinh tế, nếu chỉ dựa vào trồng trọt thì bách tính sẽ không đủ ăn đâu."
"Ừm, trẫm biết rõ lợi hại trong đó."
"Ngươi biết là tốt rồi, mặt khác ngươi có thể bắt đầu thử nghiệm điều động người tu luyện phục vụ cho quốc gia, trước đó ta lưu lại những cái kia khai sơn, xây đập, đục kênh đào kế hoạch ngươi cũng có thể từ từ chấp hành đi lên."
Mộc Dao nghe xong thì sửng sốt nửa ngày mới hỏi:
"Lời này của tiên sinh là... nên giải quyết thế nào?"
"Xử lý theo ý ta là, nếu bị cản trở thì tìm cha lớn ngươi nhờ giải quyết.”
Mộc Dao nghe xong càng thêm ngơ ngác, giọng điệu này của Giang Bắc Nhiên nghe sao mà, cứ như Thịnh quốc đều do hắn định đoạt vậy.....
Vào lúc Mộc Dao đang ngạc nhiên, Giang Bắc Nhiên nói với Mạnh Tư Bội:
"Ngươi ở lại đây giúp nàng một chút đi, chuyện quản lý quốc gia ngươi không cần để ý, trấn trụ tràng diện là được."
"A?"
Trong lúc nhất thời, Mộc Dao và Mạnh Tư Bội đều không khỏi ngơ ngác.
Sửng sốt một hồi lâu, Mạnh Tư Bội mới mở miệng nói:
"Lời này của tiên sinh... là sao?"
Nhìn Mạnh Tư Bội một chút, Giang Bắc Nhiên nói ra:
"Là kêu ngươi giúp nàng cùng quản lý Thịnh quốc, có gì khó hiểu sao?"
"Khó thì không khó, nhưng ta còn có chuyện ở Tứ Phương tông..."
"Nhỏ."
"Cái gì nhỏ?"
Mạnh Tư Bội nhìn cao nhân, nghi ngờ nói.
"Chuyện nhỏ."
"Là tông chủ Tứ Phương tông, ngươi càng nên đặt chuyện Thịnh quốc sự tình đặt ở vị thứ nhất, vì chỉ khi Thịnh quốc cường đại, Tứ Phương tông mới có thể mạnh theo. Nếu nói Tứ Phương tông của các ngươi như đại thụ che trời thì Thịnh quốc chính là thổ nhưỡng bồi dưỡng cho đại thụ. Nếu thổ nhưỡng không đủ phì nhiêu thì sao đại thụ có thể trưởng thành được?"
'Cao nhân... Quả nhiên luôn có những kiến giải độc đáo!' Nhưng thán phục qua đi, Mạnh Tư Bội lại nghi ngờ hỏi:
"Nhưng ta có thể làm được gì chứ?"
Giang Bắc Nhiên nhìn Mộc Dao rồi nói:
"Đi theo bên cạnh nàng, tự nhiên ngươi sẽ đất dụng võ."
Nhìn Giang Bắc Nhiên như đang huấn luyện cấp dưới, Mộc Dao ở bên cạnh sớm đã sợ ngây người.
Một màn này khiến Mộc Dao nhớ tới năm đó Giang Bắc Nhiên bỏ cổ trùng vào thân thể mật thám Lương quốc, lúc đó đối phương đối với hắn nói gì nghe nấy.
'Chẳng lẽ ngay cả Huyền Hoàng đỉnh phong cũng không phải đối thủ của hắn?' Tuy Mộc Dao vẫn biết Giang Bắc Nhiên hơn người nhưng không biết đến cùng hắn mạnh tới đâu, nhưng dựa vào biểu hiện hôm nay của Mạnh tông chủ, chỉ sợ hắn còn trấn áp được cả cường giả Huyền Hoàng đỉnh phong nữa.
Đồng thời, nàng cũng càng thêm xác định năm đó người cứu nàng chính là hắn!
'Lần này nhất định sẽ không sai!' Giang Bắc Nhiên nhớ tới hôm nay còn nhiều chuyện cần làm thì đứng dậy sửa sang lại quần áo:
"Được rồi, ta phải đi đây."
Nói xong hắn nhìn về phía Mạnh Tư Bội:
"Đừng quên khi về nước thì nói rõ mọi chuyện với Vạn tông chủ của các ngươi, sau đó nên làm gì thì ngươi tự xem xét đi.”
Nói xong Giang Bắc Nhiên dẫn Hạ Linh Đang rời khỏi hoàng cung.
Sau khi Giang Bắc Nhiên rời đi, ngự thư phòng an tĩnh hồi lâu, mãi đến khi Khổng Thiên Thiên nhìn về phía Mạnh Tư Bội, mở miệng nói:
"Mạnh tông chủ... Ngài muốn ăn sáng cái gì?”
Lúc này Mạnh Tư Bội mới lấy lại tinh thần, nhìn Khổng Thiên Thiên:
"Đúng là có chút đói bụng."
"Được rồi, vậy ta để ta đi báo với Ngự Thiện phòng."
Nói xong Khổng Thiên Thiên liền như một làn khói chạy ra ngự thư phòng.
Chờ Khổng Thiên Thiên chạy đi, Mạnh Tư Bội và Mộc Dao liếc mắt nhau, cùng mở miệng nói.
"Ngươi cảm thấy tiên sinh muốn chúng ta làm gì?"
Nghe được đối phương cũng khó hiểu như mình, cả hai không khỏi sững sờ, sau đó nhìn nhau cười, Mộc Dao chủ động nói trước:
"Nếu không Mạnh tông chủ ngài nói cho ta biết tiên sinh... Không đúng, đến tột cùng thượng tầng Thịnh quốc đã xảy ra chuyện gì đi?"
Mạnh Tư Bội suy nghĩ một lát sau rồi đáp:
"Có thể, nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biết rốt cuộc tiên sinh là người thế nào."
"Không có vấn đề gì."
Vào lúc hai người đang nói tới Giang Bắc Nhiên thì hắn đang ngồi trên mây bay tới Lương Châu.
Giang Bắc Nhiên thấy Lệ Phục Thành đang đợi ở cửa ra vào thì trực tiếp đáp xuống.
Lệ Phục Thành thấy thế lập tức tiến lên hành lễ:
"Vương đại ca."
Giang Bắc Nhiên đi xuống đám mây, gật gật đầu:
"Ngươi đọc sách tới đâu rồi?”
Lệ Phục Thành không ngờ Vương đại ca vừa tới đã khảo giáo, trong lúc nhất thời có chút khẩn trương:
"Chưa... Chưa xem hết, xin Vương đại ca cho ta thêm hai ngày thời gian, không... Một ngày là được."
"Ta không hỏi ngươi xem xong chưa, chỉ hỏi ngươi cảm thấy thế nào, có thấy luyện khí khó học không?”
Vấn đề này lại làm khó Lệ Phục Thành.
Nói dễ thì... Vạn nhất đáp không được câu hỏi của Vương đại ca thì sao. Mà nói khó thì... lỡ mà khiến Vương đại ca thất vọng.
Thế là sau một hồi suy tư, Lệ Phục Thành mới đáp:
"Tuy Phục Thành thiên tư ngu dốt nhưng nhất định sẽ dốc lòng học."
Nghe Lệ Phục Thành trả lời như vậy, Giang Bắc Nhiên biết có hỏi nữa cũng không được gì, chỉ chờ có kết quả rồi tính.
“Được, chuyện luyện khí hỗn tạp lại thâm sâu, không đơn giản như trận pháp, ngươi cần phải cẩn thận mà học."
"Vâng, cẩn tuân Vương đại ca dạy bảo!"
Lệ Phục Thành chắp tay trả lời.
"Lên đây đi, chúng ta cùng đi gặp sư phụ ngươi."
"Vâng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận