Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 297: Tống Lão Bản

Trong lúc hai người giương cung bạt kiếm, một nam tử mặc trường sam rời khỏi khách sạn, đó chính là Cố Thanh Hoan.
"Nguyên lai là Hồng thiếu đại giá quang lâm, không kịp đón tiếp từ xa."
Thấy người tới, Hồng Thiên Thụy mới lộ ra chút thần sắc cao hứng, chắp tay nói:
"Chào Tống lão bản, chuyện hôm qua, xin đa tạ."
"Hồng thiếu khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi."
Cố Thanh Hoan nói xong thì nhìn về phía Diệp Sóc:
"Không biết vì sao hai vị lại tranh luận với nhau?"
Hồng Thiên Thụy nghe xong thì vẫy tay nói:
"Này, chỉ là một chút việc nhỏ thôi."
Nói xong lại nhìn Diệp Sóc một cái:
"Hôm nay nể mặt Tống lão bản, ta không tính toán với ngươi."
Nói xong thì chào hỏi mấy người sau lưng một chút, đi vào khách sạn. Lúc đi lên cầu thang vẫn không quên nói với Cố Thanh Hoan:
"Tống lão bản , đợi lát nữa đi lên cùng uống một chén a."
Cố Thanh Hoan quay người lại chắp tay gật đầu, biểu thị mình đã biết.
Mà phía bên Diệp Sóc, đợi Hồng Thiên Thụy lên lầu hai rồi, đối phương vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Tống lão bản? Đây là nhân vật nào? Có thể khiến tên Hồng Thiên Thụy kia khách khí và nhiệt tình như thế?"
Đều là đại biểu của đám tiểu bối trong tứ đại gia tộc, Diệp Sóc biết Hồng Thiên Thụy này mắt cao hơn đầu thế nào. Dù là nói chuyện với hắn, Hồng Thiên Thụy cũng mang theo một cỗ ngạo khí, thấy người bình thường thì càng không cần phải nói, quả thực chỉ kém không dùng lỗ mũi nói chuyện với người ta mà thôi.
Nhưng Diệp Sóc có thể xác định, hắn chưa từng thấy qua vị Tống lão bản trước mắt này, cũng không nhớ trong Tập Nguyên trấn có đại gia tộc nào họ Tống. Vậy sao thái độ tên Hồng Thiên Thụy kia tốt như vậy.
Trong lúc Diệp Sóc đang khó hiểu thì Cố Thanh Hoan đã chắp tay nói:
"Ngài nhất định là Diệp Sóc, Diệp đại thiếu, cửu ngưỡng đại danh."
"Ngươi biết ta?"
Diệp Sóc chỉ vào mình rồi hỏi.
"Người trong Tập Nguyên có ai mà không biết Diệp gia chứ. Diệp đại thiếu lại càng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi, tuổi còn trẻ đã là Huyền Giả cửu giai, tại hạ tất nhiên là nhận biết."
Sau một phen khen ngợi, Diệp Sóc rất lâu đã không có được tâm tình tốt thế này, vì thế chắp tay nói với Cố Thanh Hoan:
"Tống lão bản quá khen, không biết Tống lão bản tới Tập Nguyên trấn lúc nào, lại mở khách sạn này được bao lâu rồi?"
"Cái này nói ra rất dài dòng. Diệp thiếu, trước mời vào trong, chúng ta có thể vừa uống trà vừa trò chuyện."
"Được, vậy đa tạ ý tốt của Tống lão bản."
Thấy Thanh Hoan sư đệ mời Diệp Sóc vào khách sạn, Ngô Thanh Sách đứng sau lưng không khỏi có chút vò đầu, dù hôm trước lúc ăn cơm hắn đã biết nhiệm vụ của Cố Thanh Hoan nhưng làm sao cũng không ngờ đối phương lại có thể trở thành lão bản của một khách sạn lớn...
Ôm theo nghi hoặc như vậy, Ngô Thanh Sách đi theo hai người kia cùng tiến vào khách sạn.
Qua ba tuần rượu, Cố Thanh Hoan và Diệp Sóc đã xem như tri kỷ, trời nam biển bắc không ngừng trò chuyện.
Diệp Sóc uống xong một chén rượu, hà hơi nói:
"Tống lão bản, chủ ý về Xích Viêm Thảo của ngươi thật sự rất tuyệt, khó trách có thể kéo được nhiều danh lưu tới đây trong thời gian ngắn, bội phục bội phục."
"Diệp thiếu quá khen, tiểu điếm này của ta còn muốn dựa vào đại nhân vật như Diệp thiếu ngài ủng hộ mới tiếp tục được.” Diệp Sóc đã có chút say khoát tay chặn lại, lắc đầu nói:
"Đại nhân vật gì a, nếu ta muốn thật sự là đại nhân vật cũng không tới hôm nay mới biết Tống lão bản ngươi, tin rằng Tống lão bản cũng được tin đồn về Diệp gia chúng ta a?"
"Có biết một hai."
Thấy chủ đề rốt cục cũng bị dẫn tới đây, Ngô Thanh Sách lập tức chắp tay nói:
"Không ngờ Diệp gia vì chuyện này mà chịu nhiều khuất nhục như vậy, xem ra ta phải trở về bồi thêm lễ cho Diệp lão gia mới đúng."
Nghe Ngô Thanh Sách nói xong, Diệp Sóc lập tức tỉnh rượu ba phần, vội khoát tay nói:
"Ngô huynh đừng trách, đây đều là lời say của ta, lời say thôi, ngươi tuyệt đối đừng nói với gia gia chuyện này."
Lúc này, Cố Thanh Hoan mới nhìn về phía Ngô Thanh Sách:
"Không biết vị này là?"
"A, để ta giới thiệu cho ngươi."
Diệp Sóc nói xong ngồi thẳng người giới thiệu Ngô Thanh Sách:
"Vị này là Ngô Thanh Sách, đệ tử thông truyền của Tông chủ Quy Tâm tông ở Phong Châu, chưa tới hai mươi đã là cao thủ Huyền Sư lục giai."
Cố Thanh Hoan nghe xong thì lông mày nhảy lên một cái, kinh ngạc chắp tay:
"Ngô huynh thật sự là thượng căn đại khí, tương lai nhất định danh chấn một phương."
Thấy Thanh Hoan sư đệ bày ra biểu lộ như lần đầu gặp mặt, Ngô Thanh Sách sửng sốt nửa ngày mới chắp tay đáp lễ:
"Tống lão bản quá khen rồi."
Cố Thanh Hoan chào hỏi Ngô Thanh Sách xong thì uống một ngụm:
"Tại hạ có chút nghi hoặc, không biết Ngô huynh có thể giải đáp cho ta không?"
"Tống lão bản nói thẳng là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận