Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 340: Quan Thập An Tới

Đúng như Giang Bắc Nhiên dự đoán, thanh tẩy đám khốn kiếp kia chỉ là bắt đầu cho nhiễu loạn của Phong Châu, vì sau khi đám khốn kiếp này bị diệt, địa bàn của chúng sẽ trống không, đây mới chính là hỗn loạn thật sự.
Bất quá loại hỗn loạn này cũng không là gì. Chỉ cần hai vị cường giả cấp Huyền Tông Quan Thập An và Ân Giang Hồng đứng ra chủ trì đại cục, dưới sự áp chế từ thực lực, những tông môn cùng ma giáo khác cũng chẳng náo ra chuyện gì lớn cả.
Xem hết báo cáo Cố Thanh Hoan đưa lên, Giang Bắc Nhiên tựa hồ đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ bận rộn của hai vị Huyền Tông.
Dù sao loại chuyện như phân phối miếng bánh ngọt cũng khó nói lắm, một khi làm không tốt, khó tránh khỏi bị người khác oán trách.
Cũng như năm đó Hạng Võ phân địa bàn vậy, đến cuối khi mọi người thấy mình chịu thua lỗ sẽ liên hợp lại giết Hạng Võ.
Hiện tại đám Quan Thập An vẫn có thể dùng thực lực đè người, nhưng một khi những người cảm thấy thua thiệt kia trở thành đám khốn kiếp tiếp theo, họ sẽ nghĩ đủ cách để kéo hai lão đầu xuống ngựa.
Cho nên mới nói, làm lão đại cũng cần năng khiếu à nha.
Xem xong báo cáo, Giang Bắc Nhiên đưa cho Cố Thanh Hoan một Càn Khôn giới rồi nói:
"Đi qua bên Lăng Thái xem có linh hương gì tốt đem về đây.” "Vâng."
Cố Thanh Hoan nhận lấy Càn Khôn giới rồi chắp tay nói.
"Ừm, đi thôi."
Chờ Cố Thanh Hoan rời khỏi, Giang Bắc Nhiên cũng trở về Lam Tâm đường một chuyến. Trước khi vào phòng Giang Bắc Nhiên thuận tay mở nắp vạc nước ra, lấy tự thiếp của Lâm Du Nhạn xem.
Đọc xong, Giang Bắc Nhiên có chút hài lòng gật đầu.
Dưới tình huống trường kỳ luyện tập, bây giờ cuồng thảo của Lâm Du Nhạn đã rất ra dáng, cách quá trình đăng đường nhập thất chỉ vẻn vẹn một bước.
Đóng tự thiếp lại, xác định không còn gì nữa hắn mới vào dọn dẹp sơ căn phòng, bấy giờ lại thấy Ứng Nguyên sư đệ vội chạy tới:
"Giang sư huynh!"
Biết Ứng Nguyên sẽ không chủ động tới tìm mình, Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Đường chủ kêu ngươi tới tìm ta?"
"Đúng vậy, đường chủ kêu ngươi lập tức tới thư phòng của hắn."
Ứng Nguyên gật đầu.
Thấy dáng vẻ gấp gáp của Ứng Nguyên, Giang Bắc Nhiên cảm thấy lần này đường chủ tìm hắn hẳn là có chuyện quan trọng, chứ không phải trò chuyện hằng ngày thôi.
"Được rồi, vất vả cho ngươi, ta sẽ qua ngay."
"Vâng."
Ứng Nguyên chắp tay với Giang Bắc Nhiên rồi rời đi.
Giang Bắc Nhiên đóng cửa phòng, nhanh chóng tới thư phòng của Trương Hạc Khanh.
Giang Bắc Nhiên gõ nhẹ cửa ba lần, đợi có được kêu tiến vào, hắn mới đẩy cửa vô.
"Bái kiến đường chủ."
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Trương Hạc Khanh, tiếp đó lại hỏi:
"Không biết đường chủ có chuyện gì phân phó?"
Trương Hạc Khanh uống trà xong thì lắc đầu:
"Lần này không phải ta tìm ngươi, là Tông chủ muốn tìm ngươi."
"Tông chủ?"
Trong lòng Giang Bắc Nhiên không khỏi lộp bộp một cái, hắn cảm thấy lúc này mà Tông chủ tìm hắn nhất định không có chuyện gì tốt.
"Đúng vậy, tông chủ chủ động chỉ tên điểm mặt muốn tìm ngươi, thừa dịp chưa tới giờ nghỉ trưa. Ngươi nhanh đi đi, đừng chậm trễ."
"Vâng."
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Trương Hạc Khanh, rời khỏi thư phòng.
Mặc dù tông chủ tìm đệ tử để đường chủ truyền lời cũng thường xảy ra, bất quá lần này Trương Hạc Khanh dường như rất gấp, không nói được hai câu đã kêu hắn đi.
Việc này khiến trong lòng Giang Bắc Nhiên lại không khỏi lộp bộp một phát nữa.
Bất quá nghĩ tới hệ thống không nhảy ra, Giang Bắc Nhiên cũng yên tâm hơn.
Giang Bắc Nhiên không dừng lại, trực tiếp đi tới Thiên Vân phong, đứng trước cửa chờ Tông chủ thông báo liền tiến vào.
Giang Bắc Nhiên nhìn thoáng qua, vừa muốn mở miệng thỉnh an tông chủ thì không khỏi sửng sốt, vì ở khóe mắt hắn thấy được một người hắn không muốn thấy. Ít nhất là hiện tại không muốn thấy.
Quan Thập An! ?
Bất quá cũng chỉ sửng sốt thôi, Giang Bắc Nhiên rất nhanh đã chắp tay với hai người:
"Đệ tử Giang Bắc Nhiên gặp qua tông chủ, Quan tông chủ."
Lục Dận Long gật đầu, cười nói với Giang Bắc Nhiên:
"Vào đi."
Giang Bắc Nhiên thầm thở dài, mở rộng bước chân tiến vào đại sảnh.
"Giang tiểu hữu, nhiều ngày không gặp, ngươi không thay đổi gì cả.” Nghe Quan Thập An gọi mình là tiểu hữu ngay trước mặt Lục Dận Long, Giang Bắc Nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
Bất quá phản ứng của Lục Dận Long rất bình thường, từ lần trước hai vị Huyền Tông này đặc biệt yêu cầu giữ lại Giang Bắc Nhiên, hắn đã biết đối phương khẳng định không phải vật trong ao.
Giang Bắc Nhiên hướng Quan Thập An chắp tay một cái, trả lời:
"Đệ tử ngu dốt, lâu như vậy mà tu vi không chút nào tinh tiến, để Quan tông chủ thất vọng rồi."
Quan Thập An nghe xong thì cười nói:
"Ha ha ha, không phải, ý ta là phản ứng đầu tiên khi ngươi thấy ta, khiến ta thấy ngươi vẫn như vậy.” Lời này của Quan Thập An nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ. Nói lớn thì ý là Giang Bắc Nhiên không chào đón đối phương, điều nà đủ để một Huyền Tông ra tay giết hắn.
Nói nhỏ chuyện thì chỉ là trêu chọc tiểu bằng hữu một chút thôi.
Nhưng mặc kệ đến tột cùng Quan Thập An muốn thì nào thì Giang Bắc Nhiên xử lý nó như chuyện lớn.
Thế là hắn chắp tay:
"Khi còn ở Yểm Nguyệt tông, Quan tông chủ ân cần dạy bảo ta, quang cảnh khi ấy vẫn còn rõ mồn một trước mắt ta. Bây giờ gặp lại, khó tránh khỏi có chút thất thố, xin Quan tông chủ thứ lỗi."
Giang Bắc Nhiên cố gắng nịnh nọt, lại vì tông chủ nhà mình vẫn ở đây nên hắn chỉ có thể thổi phồng vừa vặn mà thôi.
"Ha ha ha, ta biết ngươi sẽ nói vậy mà."
Quan Thập An cười một tiếng, nhìn về phía Lục Dận Long:
"Lục tông chủ bồi dưỡng đệ tử đích thật khiến Yểm Nguyệt tông ta phải học hỏi a.” "Không dám."
Bạn cần đăng nhập để bình luận