Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 452: Ngô Thanh Sách Thành Công

Nhớ lại xong, Giang Bắc Nhiên mới phát hiện người Ân Giang Hồng nói tặng quà chính là Ân đại giáo chủ a.
Không hổ là giáo chủ ma giáo...
Giang Bắc Nhiên thầm mắng xong thì nghe Quan Thập An tức hổn hển nói:
"Bản tọa biết lão đầu kia sẽ lén tới tặng quà cho ngươi. Bắc Nhiên a, mặc dù không quá quan trọng, nhưng ngươi phải biết, Tụ Linh Kỳ là quà mà bản tọa tự mình lựa chọn cho ngươi.” Không quan trọng thì ngài gấp như vậy là gì...
Bất quá từ trong lời này, Giang Bắc Nhiên biết được, hẳn Ân Giang Hồng đã nói chuyện hắn am hiểu trận pháp cho Quan Thập An, bằng không sao đối phương lại tặng món quà này cho hắn.
"Đa tạ Quan tông chủ, trẫm rất thích món pháp bảo này."
Giang Bắc Nhiên chắp tay nói.
"Ừm, thích là tốt rồi."
Quan Thập An vuốt râu, gật đầu:
"Chuyện lần này vất vả cho ngươi, Phong Châu có thể bình định được, có một phần công lao thuộc về ngươi a."
"Quan tông chủ quá khen rồi, trẫm chỉ làm một ít việc nhỏ thôi."
Quan Thập An nghe xong thì cười nói:
"Đứa nhỏ này, ngoài miệng khiêm tốn nhưng thủ đoạn cường ngạnh vô cùng, chuyện Lôi Minh tông cũng nháo tới tai bản tọa rồi.” Bộ là... Nhà trẻ sao? Chuyện gì cũng đem đi cáo trạng?
Thầm mắng xong, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói:
"Đây chỉ là một lần ngoài ý muốn thôi."
"Ngươi đã nói là ngoài ý muốn thì là ngoài ý muốn."
Quan Thập An nói xong thì vuốt râu:
"Ngươi mới lên làm hoàng thượng không lâu, hay đừng nổi lên xung đột với những tông môn kia thì tốt hơn, tuy bản tọa có thể bảo đảm cho ngươi, nhưng đây đều là chút xung đột không cần thiết, ngươi trước cứ quản tốt bách tính không trong phạm vi tông môn là được rồi.” Đúng là lão đầu tử khờ khạo.....
Đối với việc Quan Thập An nhược trí ở phương diện này, Giang Bắc Nhiên không cảm thấy kinh ngạc nữa, nhưng vẫn cảm thấy đối phương nói chuyện khắm không sao ngửi nổi.
Tông môn đã sắp chia cắt sạch sẽ Phong Châu, đâu còn cái gì mà bách tính nằm ngoài phạm vi tông môn, có thì cũng chỉ có chút người già trẻ em mà thôi.
Bất quá lúc này giảng một khóa chính trị cho Quan Thập An căn bản là không ổn, cho nên Giang Bắc Nhiên nghe như không nghe, dù sao quận của Yểm Nguyệt tông hiện hắn cũng chưa với tới.
Sau khi giảm một đống đạo lý “quản lý” cho Giang Bắc Nhiên, rốt cục Quan Thập An nghiện làm lão sư như nhớ ra thì đó, mở miệng nói:
"Chuyến này bản tọa đi là vì có chuyện muốn nói với ngươi. Đợi đến tháng sau đáy, phong ba hẳn sẽ lắng xuống. Đến lúc đó lão phu sẽ bế quan lần nữa, ba ngày sau ngươi hãy tới Yểm Nguyệt tông một chuyến, bản tọa sẽ giới thiệu một số người cho ngươi biết, chờ bản tọa bế quan, ngươi có việc có thể tìm bọn họ.” Bế quan? Ngài cũng rộng rãi ghê nhỉ.....
Bây giờ nội bộ Phong Châu không yên tĩnh, không nói uy hiếp đến từ Lương quốc, ngay cả phía bên Lan Châu cũng bắt đầu rục rịch, cộng thêm Ân Giang Hồng mặt ngoài như đang hợp tác cùng hắn nhưng kỳ thật tùy thời đều có thể một ngụm chiếm đoạt hết mọi thứ.
Dưới loại tình huống này... Ngài còn có thể bế quan?
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, bằng vào “trí tuệ” của Quan Thập An, không làm được cống hiến gì còn chẳng bằng hảo hảo mà tu luyện, nắm đấm lớn mới là đạo lí quyết định.
"Vâng, ba ngày sau trẫm nhất định đến đúng giờ."
"Được, vậy cụ thể tới rồi nói, bản tọa còn có việc muốn làm, không ở lâu nữa."
"Cung tiễn Quan tông chủ."
Quan Thập An nhìn Giang Bắc Nhiên gật gật đầu rồi quay người bay đi.
Giang Bắc Nhiên cất lá cờ vào trong Càn Khôn giới, hơi suy nghĩ về chuyện sẽ tới Yểm Nguyệt tông ba hôm sau, sau đó trở về đi ngủ.
Hôm sau, Giang Bắc Nhiên kiểm tra xong tấu chương Mộc Dao phê chữa, tảo triều xong thì cưỡi mây về Quy Tâm tông.
Đi tới Tử Trúc uyển phía sau núi, Giang Bắc Nhiên nhìn mặt đất đã được Cố Thanh Hoan quét sạch bèn nói:
"Như thế nào rồi?"
"Trong phòng trận pháp chưa truyền ra động tĩnh gì."
Cố Thanh Hoan nắm cây chổi đáp.
Gật đầu, Giang Bắc Nhiên đi tới đẩy cửa phòng trận pháp ra.
"Oanh!"
Trong nháy mắt đó, một cỗ lôi điện cuồng bạo nháy mắt như tìm được chỗ bạo phát. Giang Bắc Nhiên bảo hệ trước người Cố Thanh Hoan, tiện tay xua đi cỗ lôi khí này,.
'Động tĩnh không nhỏ a, xem ra độ phù hợp của Lôi Viêm Tôi Thể Đan với Thanh Sách cao hơn ta tưởng.
Giang Bắc Nhiên cất bước vào trong trận pháp, trận pháp vốn tràn đầy Thủy linh khí nay thỉnh thoảng vang lên tiếng tách tách của lôi điện, thật chí Giang Bắc Nhiên còn có thể dùng mắt trần nhìn được điện quang nhảy vọt.
Ngô Thanh Sách nhắm mắt vẫn ngồi xếp bằng trong trận pháp, Giang Bắc Nhiên rút một tấm tỉnh thần phù ném về phía Ngô Thanh Sách.
Sưu một tiếng, lá bùa màu tím vững vàng dán trên trán Ngô Thanh Sách, một giây sau, một đạo quang mang màu quýt ôn nhu bao bọc Ngô Thanh Sách.
Sau một lúc lâu, Ngô Thanh Sách vốn kéo căng toàn thân đột nhiên thở một hơi dài nhẹ nhõm, cơ bắp cũng buông lỏng.
Hắn chậm rãi mở hai mắt ra, thấy được sư huynh thì lập tức kích động nói:
"Đa tạ sư huynh!"
"Tình trạng cơ thể thế nào rồi?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
Ngô Thanh Sách nội thị xong thì đáp:
"Rất tốt! Trước giờ chưa từng tốt như vậy!” "Đứng lên thử xem."
Ngô Thanh Sách đáp một tiếng được rồi chậm rãi đứng lên, dù vẫn có chút không quen với thân thể mới, nhưng so với việc ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không được thì tốt hơn nhiều rồi.
"Ừm, có thể đứng lên chứng tỏ ngươi đã vượt qua thời kỳ gian nan nhất, đi tắm rửa một chút đi."
“Vâng!" Thân thể Ngô Thanh Sách có chút khó chịu, hắn chắp tay với sư huynh một cái rồi lập tức đi tới mộc phòng.
Nước nóng đã được chuẩn bị xong, nhưng vừa chuẩn bị nhảy vào thì hai mắt Ngô Thanh Sách trợ tròn.
Đây là có chuyện gì! ?
Ngô Thanh Sách nhìn bóng phản chiếu trong nước của mình, phát hiện tóc mình nay trắng một nửa, không, nói đúng ra hẳn là màu bạc mới đúng.
Thấy thế, Ngô Thanh Sách vội kiểm tra những chỗ khác, phát hiện đều bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận