Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 105: Mỹ Vị Đệ Nhất Thiên Hạ

“Nhoàm... Nhoàm..."
Ngồi bên cạnh giá nướng, Ngô Thanh Sách và các dị thú há miệng gặm thịt Phệ Hồn Thú thơm ngon giòn rụm, mỗi miếng thịt đều mỹ vị vô vàn.
"Sư... Sư huynh, còn Ma Tiêu quả thì sao?"
Ngô Thanh Sách cắn một miếng thịt lớn rồi nhìn về phía Giang Bắc Nhiên dò hỏi.
Giang Bắc Nhiên đã ăn xong, đang uống nước ô mai tiêu thực nhìn hắn một cái rồi nói:
"Đừng ham ăn quá, ngươi quên lần trước từng ngồi trong nhà xí đợi một ngày à?"
"Không nhịn được, thịt nướng của sư huynh mà không phối với Ma Tiêu quả thì thực phí của trời."
Thở dài, Giang Bắc Nhiên cười, đưa một nắm Ma Tiêu cho Ngô Thanh Sách.
"Đa tạ sư huynh!"
Ngô Thanh Sách nhận Ma Tiêu bằng hai tay, vừa muốn lấy thêm thịt thì phát hiện trong mâm chỉ còn một khối.
Không chút do dự, Ngô Thanh Sách duỗi tay phải về phía muốn thịt. Cùng lúc đó, ba cái móng vuốt khác cũng vươn tới.
Ba cái móng vuốt dừng lại giữa không trung, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Giang Bắc Nhiên không tính ngăn cản, nhìn đồ của mình làm được người khác tranh đoạt cũng là niềm vui.
Cuối cùng, một người ba thú kéo miếng thịt chia thành bốn phần, phần ai người nấy ăn.
"A! đồ ăn sư huynh làm đúng là mỹ vị đệ nhất thiên hạ!"
Ngô Thanh Sách xoa cái bụng tròn trịa.
"Được rồi, uống chút nước ô mai giải cay đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đưa một cái bát sứ cho Ngô Thanh Sách.
Ngô Thanh Sách vừa rồi còn no đến mức chẳng muốn nhúc nhích gì lập tức duỗi hai tay nhận lấy:
"Đa tạ sư huynh."
"Ừng ực... Ừng ực..."
Uống nước ô mai lạnh xong, Ngô Thanh Sách gật gù đắc ý:
"Sư huynh, nước ô mai này nồng vị lại mát lạnh, ngọt chua vừa phải, ngậm trong miệng vô cùng thanh mát, thật sự là tuyệt ! tuyệt ! tuyệt a!"
"Thích thì từ từ ta dạy cho ngươi."
Thấy Ngô Thanh Sách khen thế, ba dị thú nhịn không được cũng nịnh nọt nhìn Giang Bắc Nhiên xin ăn.
"Chỉ có một bình, không có phần các ngươi."
Sau khi cự tuyệt ba dị thú, Giang Bắc Nhiên đứng lên bắt đầu thu thập công cụ nướng thịt.
"A, suýt nữa quên mất."
Giang Bắc Nhiên sắp dọn đồ xong thì đột nhiên ngẩng đầu hô với Huyết Ảnh Thú:
"Há mồm."
Huyết Ảnh Thú đang tiếc vì không được uống nước ô mai thấy thế tưởng có ăn lập tức mở to miệng ra.
"Hưu!"
Một viên dược hoàn màu trắng bay vào miệng nó, trong nháy mắt hòa tan với nước bọt.
"Lộc cộc..."
Huyết Ảnh Thú biết không có thịt ăn bèn nghi ngờ nhìn về phía Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên nhìn Huyết Ảnh Thú một cái rồi tiếp tục thu dọn đồ, đáp:
"Thứ ngươi vừa ăn là Nhất Nguyệt Tang Mệnh Đan, được tinh luyện từ bảy loại độc trùng cùng hạc đỉnh hồng trong bảy bảy bốn mươi chín ngày mà thành. Ăn vào cũng không có việc gì lớn, nhưng chờ đến ngày này tháng sau, huyền khí của ngươi sẽ nghịch hành, bạo thể mà chết. A, nếu thân thể ngươi đủ khỏe vẫn có thể chết toàn thây."
Nghe Giang Bắc Nhiên thuận miệng nói ra, mồ hôi của Huyết Ảnh Thú chảy ngày càng nhiều. Nó tranh thủ vươn móng vuốt móc họng.
"Ai nha, đừng phí sức, độc đã khuếch tán ra toàn thân ngươi rồi, nôn cũng không ra đâu."
"Ngao ô, ngao ô !"
Nghe độc dược này không nôn ra được, Huyết Ảnh Thú gấp đến lăn lộn trên mặt đất, âm thanh kêu rên tràn đầy ủy khuất cùng lên án.
Dù Giang Bắc Nhiên không hiểu nó nói gì nhưng từ giọng nói có thể đoán được bảy tám phần.
"Đừng nóng vội, có thuốc độc sẽ có giải dược, chỉ cần về sau cách một tháng ngươi tới Hoa Diệp Lâm này, hắn sẽ đưa giải dược cho ngươi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì chỉ chỉ Ngô Thanh Sách.
"A? Ta?"
Ngô Thanh Sách chỉ mình.
"Nếu không thì sao?"
Vùi lửa xong, Giang Bắc Nhiên phủi tay nhìn về phía Huyết Ảnh Thú.
“Chỉ cần ăn 17 đến 18 lần giải dược là khỏi. nhanh lắm. Đi thôi, chúng ta vào nhìn Lôi Linh Hoa một chút."
Dù Huyết Ảnh Thú vạn phần ủy khuất nhưng đánh khẳng định đánh không lại Giang Bắc Nhiên rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo thôi.
Kết quả hai người ba thú từ từ đi vào chỗ sâu trong Hoa Diệp Lâm. Dưới sự dẫn đường của Huyết Ảnh Thú, Giang Bắc Nhiên nhanh chóng nhìn thấy Lôi Linh Hoa đang chớm nở.
Oa... Chi khí lôi điện thật nồng.
Ngô Thanh Sách tới gần Lôi Linh Hoa hơn, cảm giác được lông tơ của mình đều dựng lên, ngay cả tóc cũng như muốn nổ tung.
Vào lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị tới gần hơn để xem xét trạng thái Lôi Linh Hoa, hai lựa chọn đột nhiên nhảy ra.
Lựa chọn một: Tới gần quan sát Lôi Linh Hoa.
Ban thưởng: Ngũ Lôi Chưởng (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Đứng cách xa hoa hơn 50 mét.
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Hử! ?
Lúc thấy hai lựa chọn này, Giang Bắc Nhiên không khỏi sững sờ, thật sự hắn chỉ biết Lôi Linh Hoa là một loại bảo vật, nhưng không có quá nhiều tin tức của nó. Hiện tại từ lựa chọn mà xem, hẳn nó tương đương nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận