Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 914: Thể Chất Đặc Thù (2)

Sát khí, Hạo Nhiên Chính Khí, Mộc linh khí tinh thuần, ba loại khí tức mỗi cái chiếm một nơi, không ảnh hưởng lẫn nhau.
Lúc này, Giang Bắc Nhiên mới mở bao kim ra, tìm đúng huyệt vị rồi đâm xuống một cái.
Dường như hiệu quả của châm này cũng không lớn, Giang Bắc Nhiên lại rút một cây nữa ra, đâm vào một huyệt vị khác.
Lần này, Mộc linh khí dần lưu động phương hướng, hội tụ cùng một chỗ với, dũng mãnh lao tới huyệt vị Giang Bắc Nhiên đâm xuống.
Lúc này, Giang Bắc Nhiên lại rút một cây châm mới, đâm vào một huyện vị khác.
Lần này tới phiên sát khí thay đổi phương hướng, cùng với Hạo Nhiên Chính Khí dũng mãnh lao tới chỗ vừa thi châm.
'Thể chất thật thần kỳ...' Giang Bắc Nhiên rút ra kim châm thì phát hiện thân thể của Lâm Du Nhạn đã hoàn mỹ dung nạp ba loại khí này, cũng không biết thể chất nguyên bản của nàng là đặc thù sẵn hay được Hồng Hộc Ngọc điều chỉnh mà thành.
Tiếp đó, Giang Bắc Nhiên lại đâm thêm vài châm nữa rồi mới thu châm lại "Đứng lên đi, thân thể của ngươi không có vấn đề gì cả."
"A? Nhanh như vậy? Hay sư huynh lại đâm ta mấy cái nữa đi, ta luôn cảm thấy thân thể của mình ta có chút không thoải mái."
"Không thoải mái thì đi uống thuốc đi, mau dậy."
"Nha..."
Lúc này Lâm Du Nhạn mới không cam lòng mở mắt nhảy xuống dường, mặt mũi vô cùng tiếc nuối.
"Có mấy người biết ngươi có loại thể chất này?"
"Còn ai cả."
Lâm Du Nhạn lắc đầu nói.
"Ngươi vẫn chưa về nhà?"
Giang Bắc Nhiên nghĩ thực lực Lâm gia hùng hậu, chắc chắn sẽ có cao nhân nhìn ra sự khác biệt của Lâm Du Nhạn, nhưng hiện tại hẳn nàng chưa từng về nhà.
"Ừm, trong khoảng thời gian này ta đi khắp nơi tìm địa phương có linh khí nồng đậm, vì thế tạm thời chưa về nhà được.”
“Thể chất này của ngươi có chút đặc thù, nếu để tặc nhân nhìn thấy sợ sẽ gặp nguy hiểm. Về sau nếu có người muốn điều tra tu vi của ngươi, tránh được thì cố mà tránh."
"Vâng, ta nhớ những gì sư huynh dạy bảo."
"Được rồi, cũng không còn sớm, hôm nay ngươi đi ngủ trước đi."
Lâm Du Nhạn nghe xong thì dựng thẳng ngón tay lên, chỉ về phía nam:
"Gian phòng của ta nằm ở đó. Sư huynh, ngài không để ý a?"
"Tùy ngươi."
'Sư huynh... rốt cục sư huynh đã muốn cùng ta ở dưới một mái hiên rồi sao! ? Ai nha! Nếu có bảo bảo thì làm sao bây giờ? Vạn nhất cha... Không được, không có vạn nhất, nếu cha dám không nhận bảo bảo, ta sẽ không nhận hắn!' Lâm Du Nhạn lau nước miếng, mở miệng nói:
"Sư huynh... Vậy ta đi trước, gian phòng này của ta nằm đối diện bồn hoa, là gian phòng có hoạt tiết hình hoa đó."
"Ừm, đi thôi..."
"Ban đêm đi ngủ ta thích mở cửa, với lại..."
Lâm Du Nhạn nói xong thì phát hiện sư huynh đột nhiên biến mất trong tầm mắt của nàng.
"A? Sư huynh? Sư huynh... ?"
'Ai... Ta còn chưa nói xong đâu, ngoài ra ta thích mộng du nữa, lỡ mà chạy đến phòng của sư huynh thì xin chớ trách a.’ Lâm Du Nhạn nghĩ đi nghĩ lại, cắn ngón út rồi cười to.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Du Nhạn thất vọng rời khỏi phòng, nhìn về phía mặt trời mọc mà thở dài.
Cùng sư huynh dưới mái hiên một đêm nhưng không có gì xảy ra cả.
Không có người đột nhập vào phòng, không có mộng du, không triền miên như mộng.
Mặc dù nàng biết những chuyện này khả năng cao sẽ khó mà xảy ra nhưng... lỡ như vậy thì sao?
Làm người ai cũng có mộng tưởng mà!
Vào lúc nàng nghĩ xem có nên chuẩn bị đi chào sư huynh không thì một cỗ mùi hương đặc thù bay tới.
Mặc dù nàng không có cơ hội biểu hiện nhưng nghĩ có thể cùng sư huynh ăn sáng thì Lâm Du Nhạn lại cao hứng hơn.
Lâm Du Nhạn cẩn thận sửa lại lại kiểu tóc và quần áo rồi nương theo mùi thơm đi tới phòng bếp, tới nơi nàng lại hành lễ nói:
"Chào sư huynh."
Giang Bắc Nhiên vừa quấy nồi cháo vừa quay đầu nhìn Lâm Du Nhạn một cái rồi gật đầu:
"Thích ăn mặn hay nhạt.”
Lâm Du Nhạn đỏ mặt cúi đầu:
"Chỉ cần là sư huynh nấu ta đều thích..."
"Vậy ngươi ra ngoài chờ đi."
"Vâng..."
Bất quá nói xong nhưng Lâm Du Nhạn vẫn không rời đi, nàng đứng ở cửa ra vào, vụng trộm nhìn bóng lưng sư huynh đang nấu cháo.
Dần dà, bên tai Lâm Du Nhạn phảng phất nghe được từng tiếng kêu của hài đồng.
"Cha ! cha ! ngươi đang nấu cái gì vậy, thơm quá á."
"Cha ! ngươi giúp ta cột bím tóc đi, mẹ cột bím tóc không đẹp bằng cha."
Trong thoáng chốc, Lâm Du Nhạn thấy một tiểu nam hài và một tiểu nữ hài một trái một phải quấn lấy sư huynh, không ngừng kéo qua kéo lại.
Tiếp đó, sư huynh bất đắc dĩ thở dài rồi cười nói:
"Được rồi được rồi, đợi cha nấu cháo xong sẽ cột tóc cho, các ngươi đi tìm mẹ đi."
"Cha, theo ta đi! Cha theo ta đi mà!"
Sư huynh bị hai đứa bé kéo qua kéo lại không cách nào nấu cháo, chỉ có thể hô:
"Nhạn Nhi, Nhạn Nhi, mau tới ôm hài tử đi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận