Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 556: Gặp Cường Giả (2)

Đại nhân vật như vậy, tất nhiên yêu cầu thu đồ đệ rất cao, mỗi đệ tử đều là thiên tài tuyệt thế ngàn dặm khó tìm được.
Mà Lịch Phục Thành hoàn toàn không cảm thấy mình có tư cách dạng này.
Dường như Giang Bắc Nhiên cũng nhìn ra Lịch Phục Thành đang hoang mang, hắn tiếp tục nói:
"Ân sư thụ nghiệp không chỉ là về mặt tu luyện, vị Huyền Tôn kia tự nhiên nhìn trúng Tứ Tượng Chi Thể của ngươi, muốn dạy ngươi trận pháp."
"Trận pháp..."
Lịch Phục Thành nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Nếu có thể mà nói... Ta càng hy vọng hoàng thượng dạy bảo ta hơn."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì lắc đầu:
"Trẫm nói rồi, giữa chúng ta là bình đẳng quan hệ, trẫm cũng không tính dạy ngươi cái gì cả. Còn nữa, năng lực bày trận của vị Huyền Tôn kia hẳn hơn xa trẫm. Nếu hắn thật sự muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi phải trân quý cơ hội này."
"Vâng."
Lịch Phục Thành chắp tay nói.
Nói xong, Giang Bắc Nhiên kêu Vương Thủ Quý an bài chỗ ở cho Lịch Phục Thành rồi quay về tẩm cung nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Lục Vĩ Hồ đang ngủ, lỗ tai đột nhiên khẽ động, nó lập tức nhảy lên, vui sướng chạy tới vách trận pháp, mặt mũi tràn đầy vẻ mong đợi nhìn về nơi xa. Một khắc khi Giang Bắc Nhiên xuất hiện, Lục Vĩ Hồ hưng phấn vung vẩy lên cái đuôi, nhưng khi ý thức được người đi cùng Giang Bắc Nhiên là Lịch Phục Thành thì đột nhiên xù lông lên.
"Ngao! Ngao! Ngao!"
Nghe Lục Vĩ Hồ khí dùng thú ngữ không ngừng hô cút, Giang Bắc Nhiên làm thủ thế im lặng với nó:
"Suỵt, thấy hắn đến, ngươi phải cảm thấy vui mừng mới đúng."
Lục Vĩ Hồ nghe xong, sáu cái đuôi lập tức rũ xuống, ủy khuất nói:
"Chủ nhân... Có phải lão đầu kia muốn tới không..."
"Ừm, ngày ước định đã đến, mặc kệ kết quả thế nào, ngươi cũng không bị giam ở đây nữa.”
"Ô oa!"
Lục Vĩ Hồ nghe xong thì òa khóc, không ngừng lăn lộn:
"Ta không muốn, ta không muốn, vậy còn không bằng giam ta ở đây. Chủ nhân, ngươi đừng để lão già thối tha kia tới được không, ta nguyện ý mãi ở đây làm sủng vật cho ngài, van xin ngài mà."
Lục Vĩ Hồ vừa dứt lời thì thấy bóng người giáng xuống từ trên trời, rơi xuống trước mặt tiểu hồ ly, mỉm cười nói:
"Ngươi nói không muốn ai đến a?"
Một câu này hù Lục Vĩ Hồ mất đi bảy hồn sáu phách, ngã chổng vó xuống đất.
"Ngao ô !"
"Ngao ô !"
"Ngao ô ."
kêu thảm.
"Bái kiến Diêm tông chủ."
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Diêm Quang Khánh.
Lịch Phục Thành nghe xong cũng vội hô:
"Bái kiến Diêm tông chủ."
Diêm Quang Khánh nhìn hai người gật gật đầu, mở miệng nói:
"Ừm, tiểu hồ ly này được các ngươi nuôi khá tốt, vẫn rất sinh long hoạt hổ."
Đối mặt sự tán thưởng của Diêm Quang Khánh, nhất thời Giang Bắc Nhiên thật không biết nên trả lời thế nào. Dù sao đây căn bản cũng không tính là khảo nghiệm gì, chỉ là nuôi ăn thôi.
Suy tư một lát, Giang Bắc Nhiên chắp tay đáp:
"May mắn không làm nhục mệnh."
Diêm Quang Khánh nghe xong thì cười một tiếng, quay lưng nhìn về phương xa:
"Tiểu hoàng đế ngươi rất thú vị. Lúc ta tới đã nhìn xung quanh một lần, phát hiện có một quận khá kỳ quái. Kiến trúc trên dòng sông đó là gì vật.”
"Hồi Diêm tông chủ, kiến trúc kia tên đập nước, dùng đến chặn đường dòng nước. Không chỉ có thể chống lũ, còn có thể tập trung thế nước, hình thành đập chứa nước giúp nông dân tưới tiêu đồng ruộng."
"Chống lũ, tưới tiêu đồng ruộng, đúng là kỳ diệu. Đáng tiếc là không có hiệu quả cho việc tu luyện. Bằng không lão phu còn tưởng rằng Thịnh quốc cũng hiểu rõ tầm quan trọng của hoàng quyền..."
Trong lúc nói chuyện, Diêm Quang Khánh đột nhiên lắc chuông.
Chỉ nghe đinh linh một tiếng, Lịch Phục Thành đột nhiên cảm thấy toàn thân nổi da gà, nhìn về phương bắc với ánh mắt vô cùng sợ hãi.
"Ha ha ha ha... Tốt! Tốt cho một cái Tứ Tượng Chi Thể! Quả nhiên kỳ diệu!"
Diêm Quang Khánh phát hiện biểu hiện của Lịch Phục Thành thì đột nhiên cười như điên, cảm khái thuật bói toán của Lâm bà quả nhiên lợi hại.
Lúc Diêm Quang Khánh cuồng tiếu, Lịch Phục Thành vẫn đang hoảng sợ, phảng phất như hồn phách đều bị rút đi.
Giang Bắc Nhiên ở bên cạnh thì yên lặng quan sát tất cả. Một già một trẻ, một người cười điên, một người bị dọa sợ chết trân khiến Giang Bắc Nhiên có được cảm xúc khó tả.
Khó hiểu.
Hắn không biết Diêm Quang Khánh đang cười cái gì, cũng không biết Lịch Phục Thành sợ cái gì. Giang Bắc Nhiên vốn có thói quen nắm tất cả trong tay bỗng cảm thấy lạ lẫm.
Rốt cục, cười đã nghiền xong, Diêm Quang Khánh lần nữa rung chuông, theo tiếng đinh linh, Lịch Phục Thành đặt mông ngồi trên mặt đất, toàn thân như vừa tắm ra, mồ hôi đầm đìa.
Thấy Giang Bắc Nhiên nhìn Lịch Phục Thành, Diêm Quang Khánh cười nói:
"Đừng lo, lão phu chỉ là đo đạc năng lực của hắn thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận