Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 82: Ngọc Linh Lung

Con mẹ nó ! Chẳng bằng ta a.
"Có phải ngươi cảm thấy số hoa cỏ này lọt vào tay ta rất lãng phí không?”
Thấy biểu lộ phức tạp của Giang Bắc Nhiên, Thi Phượng Lan cười hỏi.
"Không đâu, hoa cỏ vốn là để người thưởng thức, Thi đường chủ nếu đã thích chúng như vậy, chứng tỏ chúng cũng có giá trị, không tính là lãng phí được."
"Ngươi ngược lại rất biết nói chuyện nha."
Thi Phượng Lan khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh một cửa gỗ lim, đẩy nó ra:
"Ngọc Linh Lung ngươi muốn tìm ở ngay chỗ này, tới xem đi.”
"Đa tạ Thi đường chủ."
Cám ơn một tiếng xong, Giang Bắc Nhiên ba chân bốn cẳng đi vào phòng, thấy được chậu Ngọc Linh Lung tản ra mùi thơm đặc biệt kia.
Cánh hoa Ngọc Linh Lung tỏa ra màu vàng óng chói mắt, trên cánh hoa phảng phất như được thoa một tầng sáp, óng ánh mà trơn như bôi dầu, trông có hơi mờ ảo.
Giang Bắc Nhiên xích lại gần nhìn kỹ, thấy được gốc của nó cao 2 mét nhiều, lá khi lớn địa khái chừng 15 xăng-ti-mét, rộng 2,5 xăng-ti-mét.
Hít sâu một mạch, vì khoảng cách gần nên Giang Bắc Nhiên ngửi được hương hoa càng rõ hơn, xác định loài hoa này rất thích hợp với một phương dược tề hắn đang nghiên cứu.
"Thế nào, phù hợp với những gì ngươi nghĩ chứ?”
Lúc này, Thi Phượng Lan đi tới hỏi.
"Phi thường thích hợp, đa tạ Thi đường chủ."
Giang Bắc Nhiên quay người, lần nữa cảm tạ.
Thấy Giang Bắc Nhiên dù miệng nói cảm tạ nhưng mắt vẫn như cũ nhịn không được liếc về phía Ngọc Linh Lung, Thi Phượng Lan cười nói:
"Ngươi thích nó như vậy hả, vậy cho ngươi một chậu cũng không sao."
"Thi đường chủ, thật chứ?"
Giang Bắc Nhiên đang nghĩ làm cách nào mở miệng xin, chẳng ngờ Thi Phượng Lan đã chủ động nói, thật sự khiến hắn vô cùng kích động.
"Đương nhiên, cho ngươi khẳng định có kèm điều kiện, hơn nữa còn có hai cái."
Thi Phượng Lan nói xong thì dựng hai ngón tay lên.
"Chỉ cần là chuyện đệ tử có thể làm được, đệ tử chắc chắn dốc hết toàn lực."
"Yên tâm, ngươi nhất định làm được. Đầu tiên, ta hi vọng về sau ngươi có thể đến đây, thay ta chăm sóc đám hoa cỏ này."
"Đệ tử lĩnh mệnh."
Điều kiện này Giang Bắc Nhiên cầu còn không được, nơi này trừ Ngọc Linh Lung ra còn có vài bồn hoa hắn đang cần, chỉ cần dưỡng chúng cho thật tốt, tự nhiên sẽ có được hạt giống của chúng.
Thấy Giang Bắc Nhiên sảng khoái đáp ứng, Thi Phượng Lan nói tiếp:
"Thứ hai, ngươi phải oẳn tù tì thắng ta mới được."
"Đệ tử lĩnh... Oẳn... Oẳn tù tì! ?"
"Không sai, oẳn tù tì, ngươi đừng nói với ta ngươi không biết."
Thi Phượng Lan kích động nói.
"À... Đệ tử có biết một chút, thế nhưng..."
"Thế nhưng cái gì! Nếu ngươi muốn có được Ngọc Linh Lung này, nhất định phải oẳn tù tì thắng ta, bằng không nghĩ ngươi cũng đừng nghĩ.”
Lúc này phía ngoài Vu Mạn Văn đi tới, nói với Thi Phượng Lan:
"Ngài là đường chủ cao quý, chơi loại trò chơi thô tục này với đệ tử một đường khác không tốt lắm đâu."
"Liên quan gì, chơi đùa một chút thôi mà.”
Nói xong, Thi Phượng Lan nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Thế nào, chịu không? Ta nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, không oẳn tù tì thắng ta, ngươi đừng mong có được chậu Ngọc Linh Lung này."
"Nếu đã thế thì không biết thắng thua nên tính thế nào?”
"Ai nha!"
Nghe Giang Bắc Nhiên đã chịu, Vu Mạn Văn vội nói:
"Bắc Nhiên, sao ngươi cũng theo đường chủ hồ nháo vậy! Ngươi... Ngô ngô ngô."
Vu Mạn Văn mới nói đến đây đã bị Thi Phượng Lan đưa tay chặn miệng, nàng nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Thống khoái! Tiểu đệ tử này rất thú vị, quy tắc rất đơn giản thôi, ai uống gục trước thì coi như thua!"
Oẳn tù tì và uống rượu thường đi đôi với nhau. Vì thế Giang Bắc Nhiên cũng không thấy lạ lẫm gì khi nghe tới đây, hắn trực tiếp đáp lời:
"Vậy theo lời Thi đường chủ."
"Được, chúng ta ra ngoài chơi!"
Nói xong nàng kéo Vu Mạn Văn với vẻ mặt bất đắc dĩ rời khỏi gian phòng.
Một cái bàn, hai cái ghế dựa, một vò rượu ngon, hai cái chén, oẳn tù tì chỉ cần chuẩn bị đơn giản như vậy thôi, giản dị lại tự nhiên.
"Ai..."
Thấy hai người đã ngồi vào bàn, Vu Mạn Văn chỉ có thể thở dài, không biết vì sao mọi chuyện lại phát triển thành cái dạng này.
Thi Phượng Lan tự rót cho mình một chén rượu, vào lúc Giang Bắc Nhiên đang kinh ngạc nhìn, nàng lấy từ trong ngực ra một cây Mã Não Chủy Hoàng Hoa Lê Yên Thương.
Thuần thục đốt rồi hít sâu một cái, Thi Phượng Lan phun ra một làn khói:
"Ngươi cần phải coi chừng nha, ta oẳn tù tì rất lợi hại."
Khá lắm...
Giang Bắc Nhiên nhìn biểu lộ si mê của Thi Phượng Lan, trong đầu không khỏi toát ra một câu, dù ta có hút thuốc, uống rượu, hình xăm nhưng ta vẫn là đường chủ tốt .
Bên ngoài Kính Hoa viên, Liễu Tử Câm, Phương Thu Dao cùng ba tỷ muội Ngu gia kết bạn đi về phía Kính Hoa viên, trong miệng còn lẩm bẩm.
"A! Tử Câm tỷ, chiêu Phi Yến Tiễn Thủy này ta luyện thế nào cũng không luyện thành, ngươi có thể chỉ điểm cho ta một chút không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận