Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 908: Bán Mình Chôn Người Thân (1)

Hắn cũng không thuê xe ngựa, cứ thế vừa ngắm cảnh vừa tới biên quan Kỳ quốc.
Đi cả ngày, vào lúc mặt trời sắp lặn thì Giang Bắc Nhiên thấy được một trấn nhỏ cách đó không xa, cảm thấy có chút đói bụng nên Giang Bắc Nhiên lấy vài động ra rồi đi tới đó.
"Ở nhà dựa vào phụ mẫu, ra ngoài nhờ vả bằng hữu, chân đạp quý địa mắt nhìn người sống, tường thành cao vạn trượng toàn bộ nhờ bằng hữu giúp."
"Các vị hương thân phụ lão huynh đệ tỷ muội, hôm nay tại hạ mới tới quý bảo địa, vì kiếm chút cơm nên ở đây mãi nghệ, các vị có tiền cho tiền, không có tiền thì vỗ tay ủng hộ a! Trước cám ơn mọi người!"
"Hắc đến long đông ! hắc đến long đông ! kim chỉ, đồ trang sức kẹp tóc, nõ điếu mà lạc ! bồn bẹp, nhưng bẹp, sứ bẹp lạc ! ".
Đầu trấn, đủ loại tiếng gào to truyền vào trong tai Giang Bắc Nhiên.
Có mãi nghệ cũng có bán hàng.
Mặc dù thế giới này có người tu luyện nhưng biểu những buổi biểu diễn mãi nghệ như đập đá lớn trên ngực hay đầu thương vào miệng vẫn thường thấy.
Dù sao người tu luyện sẽ không mãi nghệ kiếm ăn, vì thế với đại đa số dân chúng mà nói, việc này vẫn rất kích thích.
Vòng qua đám người, Giang Bắc Nhiên đang tính đi vào trong thì bỗng thấy một nữ tử mặc đồ tang trắng ngồi ở góc đường, phía sau lưng năm thi thể được che kín bởi vải trắng.
Vào lúc Giang Bắc Nhiên qua đó xem thử thì hai sai dịch đi tới hô:
"Đi đi đi! Vừa đuổi ngươi rồi, sao bây giờ lại vòng về, muốn ép chúng ta động thủ đúng không?”
"Sai gia, xin ngài giơ cao đánh khẽ, ta cũng đã cùng đường mạt lộ mới tới đây bán mình mai táng cả nhà, tìm được người mua ta sẽ đi ngay."
Sai dịch nghe xong thì cười lên ha hả, rút ra một thanh sắt dài từ bên hông, đánh lên người nữ hài đội mũ trắng kia:
"Bằng cái tên xấu xí như ngươi, ai sẽ mua ngươi chứ. Ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian dọn dẹp rồi cuốn xéo đi, đừng ở lại đây chướng mắt gia."
Đúng như sai dịch đã nói, nữ tử đội mũ trắng bùn đầu đầy người, hai mắt trũng sâu, có thể nói là vô cùng xấu xí, khiến người qua đường tới xem náo nhiệt đều phải mỉa mai chế giễu.
"Trời ạ, thế gian này còn có nữ tử xấu như vậy."
"Ôi nha, đem về chắc gặp ác mộng mất.”
"Mau cút xa một chút đi! Đừng lây thối cho hài tử nhà ta."
Nghe được âm thanh mỉa mai của dân chúng, sai dịch càng vui vẻ hơn:
"Nghe không, dân chúng cũng bảo ngươi mau cút đấy, không phải gia không lưu tình đâu, đi nhanh lên!"
Thế nhưng nữ tử ôm chặt lấy chân sai dịch và nói:
"Van ngài, ngài để ta quỳ ở đây một hồi đi, ta thật sự không còn chỗ nào để đi mới ở lỳ ở đây a. Cầu ngươi..."
"Mau cút đi!"
Không đợi nữ hài nói hết, sai dịch đá nàng bay ra ngoài, đồng thời lần nữa một cái bay ra ngoài nàng, đồng thời lần nữa rút thước sắt bên hông ra và quát:
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đúng không! Tốt lắm, hôm nay để gia hảo hảo cho ngươi nới lỏng gân cốt!"
Nói xong đập một cái lên bả vai nữ hài.
Nhưng vào lúc thước sắt sắp đập trúng thì một cơn gió lớn đột nhiên đánh tới, thổi sai dịch bay thật xa.
"Ôi!"
Sai dịch ngã ngồi xuống đất đau đớn kêu lên.
Một sai dịch khác thấy thế thì cười nhạo nói:
"Lão Hứa, ngươi bị sao vậy, tuổi đã lớn một đống rồi nên đứng không nổi nữa hả?”
"Phi!"
Lão Hứa xì một tiếng rồi nói:
"Vừa rồi có một cỗ yêu phong thổi tới, khiến ta ngã xuống!"
"Ha ha ha, ngươi ngược lại rất biết lấy cớ đó. Giữa ban ngày ban mặt ở đâu ra mà yêu phong."
"Con mẹ nó... Lão tử còn có thể gạt ngươi sao."
Lão Hứa bò dậy từ dưới đất rồi vỗ vỗ bụi trên mông, lần nữa đi về phía nữ hài bán mình.
"Thật con mẹ nó, xúi quẩy, hại lão tử mất mặt, tranh thủ thời gian cút cho ta."
Nhưng nữ tử vẫn quỳ trên mặt đất, tiếp tục cầu xin tha thứ, hy vọng sai dịch đều vòng qua nàng.
"Cho ngươi mặt mũi đúng không!"
Sai dịch nói xong, lần nữa giơ thước sắt đánh về phía nữ hài.
Nhưng cũng như vừa rồi, thước sắt sắp nện vào người nữ tử thì lão Hứa bỗng cảm thấy có một cơn gió lớn đánh tới, hất hắn ngã xuống đất.
Lần này, lão Hứa có ngốc cũng biết khẳng định có người âm thầm giở trò, nhưng hắn không lớn tiếng chất vấn, mà ngược lại thu hồi thước sắt, kéo sai dịch khác chạy đi.
"Này, lão Hứa, ngươi làm gì vậy?"
Sai dịch đột nhiên bị lôi đi thì mặt mũi tràn đầy không hiểu hỏi.
"Ta bị đánh ngã hai lần, ngươi còn không nhìn ra được sao? Có cao nhân đang giúp nữ tử kia, rất có thể là người tu luyện!"
"Sao có thể! ?"
"Lão tử ăn muối còn nhiều ngươi đi ẻ nữa, đi nhanh lên! Bằng không sẽ rất phiền đó.”
Gặp hai sai dịch đột nhiên chạy, quần chúng vây xem cũng không còn hứng thú xem tiếp nữa, cười nhạo vài câu "sửu nữ".
"con mụ điên" rồi dần tán đi.
Thấy đám người tán đi, nữ hài nhẹ nhàng thở ra, nhặt tờ giấy trắng lên rồi lần nữa quay lại quỳ trước năm thi thể kia.
Trên tờ giấy trắng cũng không có gì khác, chỉ có năm chữ.
‘Bán mình mai táng cả nhà.’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận