Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 900: Cực Âm Chi Thể

'Quỷ tu, trình độ trận pháp không thấp, có được thể chất đặc thù.' Còn chưa thấy mặt mà Giang Bắc Nhiên đã gán ba cái mác cho vị quỷ tu kia. Hơn nữa còn là mấy nhãn hiệu vô cùng hiếm có.
'Nhân tài a...' Lúc Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái, Lục Dương Vũ nuốt một ngụm nước miếng, huy động thiền trượng trong tay rồi nói:
"Chúng ta đi thôi."
Cúc Âm Trận có hiệu quả làm giảm huyền thức phòng ngự của người tu luyện xuống một mảng lớn, có thể nói là phối hợp với Cực Âm Chi Thể cực tốt.
Nếu là người cùng cảnh giới, lại chiến đấu với Cực Âm Chi Thể trong Cúc Âm Trận thì chín phần là thất bại.
Nhìn xem Lục Dương Vũ tiến trận sau cái kia ngăn không được run rẩy bộ dáng, Giang Bắc Nhiên cảm thấy nếu như chính mình hiện tại đi lên từ phía sau lưng đập hắn một chút, hẳn là có thể để hắn tại chỗ kêu thành tiếng.
Tại lại quan sát một chút xung quanh về sau, Giang Bắc Nhiên một chân bước vào Cúc Âm Trận.
'Hít...' Giang Bắc Nhiên cảm nhận được hơi lạnh nên hít một ngụm hít, dù đã sớm nghe qua Cúc Âm Trận rất lợi hại nhưng hắn không ngờ lại lợi hại tới vậy. Với tinh thần lực như hắn cũng chẳng chống đỡ nổi.
Giang Bắc Nhiên nhìn da gà nổi lên trên tay thì gật đầu, càng có hứng thú với vị quỷ tu này hơn "Hì hì ha ha, ngốc tử kia lại tới rồi, chúng ta tìm hắn chơi đi."
"Được được. Ngươi nhìn hắn đi, sợ thành cái dạng này còn dám tới."
"Như vậy không tốt đâu... Chủ nhân đã kêu ta đừng dọa hắn nữa..."
"Tới hay không tùy ngươi! Đồ hèn nhát!"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên vừa quan sát địa hình xung quanh vừa đi vào trong thì ba quỷ hồn bỗng bay tới trên đầu hắn, vui vẻ thảo luận làm sao để dọa cho Lục Dương Vũ sợ chết khiếp.
"Hì hì, muốn làm con lừa trọc thì chỉ riêng thiền trượng sao đủ, tóc cũng phải cạo nữa.”
Giữa không trung, một tiểu nam hài để chỏm tóc, dáng vẻ ngây thơ tươi cười, ngón tay hóa thành lưỡi đao sắc bén đâm về phía Lục Dương Vũ.
Nhưng vào lúc sắp đâm tới thì lưỡi đao ở hai ngón tay đột nhiên gãy mất.
Biến cố bất thình lình này dọa sợ tiểu nam hài, khiến nó sợ hãi hô lên:
"Tay của ta! Tay của ta!"
Lục Dương Vũ thiếu chút ‘tai họa ngập đầu’ nay toàn thân run lên, hắn sờ tóc mình nói với Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi có cảm thấy trên đỉnh đầu lành lạnh không?"
"Không có."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu, trong lòng thập phần kinh ngạc.
Vì vừa rồi tiểu quỷ kia thật sự có thể vật lý hóa công kích nên Giang Bắc Nhiên đã có thêm nhận biết mới với quỷ hồn.
Quỷ hồn nhìn không thấy, sờ không được lại có thể dùng tay đánh người sống?
'Đây không phải vô địch rồi à!' Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang kinh ngạc thì phát hiện ra gió trên tay khiến thiền trượng trong tay Lục Dương Vũ rung lên, phát ra tiếng vang để củng cố lòng can đảm của hắn ta.
"Nơi này thật tà môn... Bắc Nhiên, chúng ta mau đi thôi."
Giờ khắc này trên đỉnh đầu của hắn, tiểu nam hài gãy mất ngón tay bay loạn, trong miệng không ngừng gầm thét:
"Tay của ta, tay của ta a!"
Mãi tới khi một nam hài khác trông lớn hơn hắn quát một tiếng:
"Hô cái gì mà hô! Gãy thì gãy thôi, không phải sẽ dài ra ngay à."
"Đúng ha."
Nam hài như tỉnh ngộ, lần nữa vươn ra hai ngón tay ra, xác định không có vấn đề gì nam hài không chút ngượng ngùng:
“Lần này đụng phải loại chuyện gì vậy... dọa ta hết hồn à."
"Nhìn xem lá gan ngươi bé chưa kìa, thật vô dụng."
Đại nam hài khinh thường nói.
"Bất quá... tại sao ngón tay của ta lại bị đứt chứ?"
Tiểu nam hài kỳ quái nói.
"Đúng thật rất quái sự."
Đại nam hài nói xong thì bay tới trước mặt Lục Dương Vũ, làm cái mặt quỷ với hắn, nhưng Lục Dương Vũ lại chẳng có bất kỳ phản ứng gì.
"Để ta thử một chút."
Đại nam hài nói xong thì giơ lên, quạt về phía Lục Dương Vũ.
Nhưng bàn tay hắn này còn chưa rơi vào Lục Dương Vũ trên mặt, chính mình lại đột nhiên lộn mèo 720 độ chuyển ba vòng rưỡi cộng thêm Thomas toàn bay xoáy ra ngoài.
"Ai! ? Ai đánh ta! ? Có bản lĩnh đi ra!"
Đại nam hài tay phải bụm mặt rống to.
Tiểu nam hài thấy đại ca của mình không hiểu sao bị đánh cũng lập tức bối rối hơn...
"Đại ca... Sao, chuyện gì xảy ra, có quỷ à?"
"Ta quỷ cái đầu của ngươi a!"
Đại ca nói xong thì đánh một cái vào ót tiểu nam hài:
"Ngươi không phải là quỷ à! ?"
"Đúng nga..."
Tiểu nam hài gật gật đầu:
"Là thứ gì đánh chúng ta vậy?"
Đại nam hài đầu tiên là nhìn Lục Dương Vũ, nhưng thấy đối phương run lẩy bẩy thì cảm thấy không phải, sau đó lại rời mắt nhìn sang một người khác.
"Ừm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận