Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 707: Kế Hoạch Ly GIán (7)

"Hay lắm! Không vùng vẫy nữa đúng không! Vậy đến phiên lão tử trừ hại vì dân!"
Nhan Tư Uyên nói xong thì giơ Tú Long Tam Hoàn Đao lên rồi vọt tới chỗ Lâm Nhân Võ.
Trong nháy mắt, huyền khí màu tím và màu đỏ tươi đụng vào nhau.
Dù Thu Hồng Lãng vẫn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy nhưng bây giờ không đánh không được, thế là cũng xông vào.
Dù nói là hai đánh một nhưng tới cảnh giới này, chuyện phân thắng bại là không thể, chỉ có thể xem cuối cùng ai gục trước mà thôi.
Huyền khí của Lâm Nhân Võ hóa một con đại xà có hai đầu, trong miệng liên tục phun ra mấy đoàn sương mù tím nhưng đều bị kiếm khí màu trắng của Thu Hồng Lãng chém vỡ. Đồng thời, Nhan Tư Uyên cũng huy động Tú Long Tam Hoàn Đao trong tay không ngừng tấn công Lâm Nhân Võ.
"Oanh!"
Đám Huyền Hoàng cảm nhận được dư ba khi chiến đấu của ba Huyền Tông thì nhao nhao lùi về phía sau.
Chiếu đấu của Huyền Tông càng khiến đám Huyền Hoàng khát vọng được mạnh hơn.
Đại chiến kéo dài một ngày một đêm, phong vân biến sắc.
Giang Bắc Nhiên đứng ở nơi xa chứng kiến tất cả thì không khỏi lắc đầu.
“Cảnh giới này đánh nhau, động chút là lấy ngày làm đơn vị, không thấy mệt hả trời.” Việc này khiến Giang Bắc Nhiên không khỏi nhớ tới trận chiến Huyền Thánh kéo dài hơn một năm, căn bản là so ai có chiêu thức mạnh hơn, huyền khí nhiều hơn thôi.
"Bất quá hẳn cũng đã tới lúc rồi..."
Cảm nhận được một cỗ khí tức trong đó đã yếu đi thấy rõ, Giang Bắc Nhiên thấp giọng lẩm bẩm.
"Phá Bát Hoang!"
Theo một tiếng quát lớn vô cùng khí thế mười phần, Nhan Tư Uyên hung hăng bổ một đao về phía Lâm Nhân Võ.
Lâm Nhân Võ nâng đoản đao lên cản lại thì nghe đương một tiếng, Lâm Nhân Võ nhất thời ngăn không được mà lùi lại mấy bước.
"Ha ha ha! Lâm lão cẩu, xem ra mấy năm này tu vi của ngươi không chỉ không tiến bộ, ngược lại còn thụt lùi không ít a, chịu chết đi!"
Căn cứ vào nguyên tắc người lùi ta tới, Nhan Tư Uyên trực tiếp xuất ra đại chiêu Huyền cấp Thiên La biến, chỉ thấy thân hình Nhan Tư Uyên to lên gấp mấy lần.
"Ầm!"
Nắm đấm rắn chắc đánh trúng Lâm Nhân Võ.
Lâm Nhân Võ nay đã sắp không chống đỡ được nữa căn bản chẳng ngăn nổi, phun một ngụm máu tươi rồi bay ra ngoài.
Nhan Tư Uyên cuồng tiếu một tiếng, vừa muốn đuổi theo thì cảm giác được huyền khí trong cơ thể bỗng tăng vọt, là loại tăng vọt mà hắn không thể khống chế. "Chuyện gì xảy ra! ?"
Thân hình Nhan Tư Uyên nhanh chóng thu nhỏ, ráng chống đỡ để bản thân không ngồi xuống nhưng thân thể hắn lại đau nhức không gì sánh được, như thương tổn tích lũy một ngày một đêm này bỗng cùng lúc bạo phát.
"Khục! Khục!"
Nhan Tư Uyên ho ra hai ngụm máu, nhìn về phía Thu Hồng Lãng cách đó không xa:
"Này! Thu què, lão già kia đã không được nữa rồi, nhanh đi giết chết hắn."
Thu Hồng Lãng nhìn Nhan Tư Uyên, đáp nói:
"Ngươi không cảm thấy cả hai chúng ta đều trúng độc sao?"
"Đậu má! Rõ ràng lão tử vẫn luôn đều phòng hắn giở chiêu này, cũng không biết khí độc chui vào từ đâu, ngươi cũng trúng chiêu à?"
Thu Hồng Lãng không trả lời Nhan Tư Uyên, ăn một viên linh đan vào rồi điều hòa khí tức.
Lân Nhân Võ bấy giờ mới từ từ đi về, ngực bị lõm vào một nửa nhưng vẫn không ảnh hưởng việc hắn chế giễu Nhan Tư Uyên.
"Ha ha ha, hai người các ngươi liên thủ cũng chỉ tới vậy! Tới đi tới đi, lão tử lại cùng các ngươi đại chiến 800 hiệp."
"Lão già này giở trò."
Nhan Tư Uyên chuẩn bị xông lên nhưng bị Thu Hồng Lãng mở miệng ngăn lại:
"Lâm giáo chủ, bây giờ đánh cũng đánh, phát tiết cũng phát tiết rồi. Vậy ngươi có thể nói một chút, rốt cục Thịnh quốc đã cho ngươi chỗ tốt gì?"
"Phi! Lão tử nói lại một lần cuối cùng, muốn đánh thì đánh, đừng có đổ tội cho ta!” "Hắc! Lão cẩu này vẫn không phục."
Nhan Tư Uyên châm chọc.
Thu Hồng Lãng thở dài, đang muốn nói thêm gì nữa thì đột nhiên quát lớn:
"Cẩn thận!"
Thu Hồng Lãng vừa dứt lời, một bóng người bỗng nhiên rơi xuống từ trên trời, ném một đoàn hắc thủy đã ngưng tụ trong tay về phía Nhan Tư Uyên.
"Ân Giang Hồng!"
Thấy "lão bằng hữu" đột nhiên xuất hiện, Nhan Tư Uyên lửa giận ngập trời nhìn về phía Lâm Nhân Võ hô:
"Ngươi con mẹ nó, còn nói không cấu kết cùng đám chó Thịnh quốc! ?"
Trong lúc nói chuyện, Nhan Tư Uyên lùi gấp về phía sau mấy bước, tránh né công kích của Ân Giang Hồng.
Ân Giang Hồng rơi xuống mặt đất, nói với Lâm Nhân Võ:
"Thật có lỗi, trên đường có chút chậm trễ nên tới chậm."
Lâm Nhân Võ đầu tiên là sững sờ, sau đó liền quát:
"Ngươi xin lỗi ai vậy? Lão tử và ngươi quen biết gì sao?"
"Lâm giáo chủ, ngài nghỉ ngơi trước đi, để chúng lại cho ta giải quyết."
Ân Giang Hồng nói xong thì nhìn về hướng Nhan Tư Uyên và Thu Hồng Lãng.
Bởi vì cái gọi là bằng hữu gặp nhau vô cùng đỏ mắt, nhất là dưới loại tình huống này, Nhan Tư Uyên vừa mắng Lâm Nhân Võ ăn cây táo rào cây sung vừa huy động Tú Long Tam Hoàn Đao lao về phía Ân Giang Hồng.
Hắn không có thời gian đi suy nghĩ vì sao Ân Giang Hồng lại tới, chỉ biết nếu đã đụng phải thì đánh thôi!
Nhưng Thu Hồng Lãng lại vô cùng tỉnh táo, hắn nhìn Lâm Nhân Võ với vẻ mặt ngạc nhiên không giống giả bộ, huống chi lúc này đối phương cũng không cần giả bộ làm gì nữa.
Bị chơi xỏ rồi!
Biết mình đã trúng chiêu, Thu Hồng Lãng vội hô:
"Rút lui trước! Chúng ta lọt hố rồi! Trước rời khỏi đây đã!"
"Ai, chớ vội đi, bản tôn còn chưa kịp chào hỏi với ngươi a.” Ân Giang Hồng nói xong thì ngưng tụ huyền khí thành sáu thanh hắc kiếm bắn tới Thu Hồng Lãng.
"Đối thủ của ngươi ở chỗ này đây!"
Nhan Tư Uyên hét lớn một tiếng, hung hăng bổ Tú Long Tam Hoàn Đao trong tay xuống, chém nát sáu thanh hắc kiếm của Ân Giang Hồng.
Vào lúc Nhan Tư Uyên chuẩn bị nói thêm gì nữa thì thấy Lâm Nhân Võ đột nhiên huy động một đôi song đao dài một ngắn đánh về phía Ân Giang Hồng.
Ân Giang Hồng nghiêng người tránh thoát công kích của Lâm Nhân Võ rồi nói:
"Lâm giáo chủ, không cần diễn nữa. Chúng ta liên thủ thu thập hai người họ, Lương quốc còn ai có thể chống lại ngươi?"
"Ta nhổ vào! Ai muốn liên thủ cùng ngươi! ?"
Lâm Nhân Võ nói xong lại bổ một đao bổ về phía Ân Giang Hồng, đồng thời nhìn về phía Nhan Tư Uyên hô:
"Ngu xuẩn! Còn nhìn cái gì nữa, đi mau a! Rõ ràng chúng ta đã trúng kế đám chó Thịnh quốc này rồi!"
Giờ khắc này, đầu óc Nhan Tư Uyên chỉ còn đống bột nhão, nào phân rõ được đây là chuyện gì.
Đến cùng ai là phản đồ? Đến cùng phải đánh thế nào? Đến cùng nên đánh ai a?
Thu Hồng Lãng giữ chặt Nhan Tư Uyên:
"Nhan tông chủ, chúng ta đi trước!"
Nhìn Lâm Nhân Võ toàn lực tấn công Ân Giang Hồng, Nhan Tư Uyên hô to:
"Con mẹ nó ! Lão Lâm, ngươi đứng vững, chúng ta đi gọi người đến!"
Nói xong hai người cùng bay lên, vừa muốn đi thì bị hai đạo cuồng lôi từ trên trời giáng xuống.
"Hai vị là muốn gọi người là gọi ta sao?"
Trên không trung, Quý Thanh Lâm cầm một viên bảo châu màu xanh trong tay, cười lộ hai hàm răng ra.
Thấy Quý Thanh Lâm xuất hiện, Nhan Tư Uyên nhìn Thu Hồng Lãng:
"Ngươi đi đi! Để ta giữ chân hắn!"
Thu Hồng Lãng cũng không già mồm nữa, lập tức bay về một hướng khác.
Nhưng chưa bay được bao nhiêu thì mấy trăm đạo kiếm khí đã đánh tới chỗ hắn.
"Vạn An Thanh!"
Nhìn thân ảnh trước mắt, tâm tình Thu Hồng Lãng dần lâm vào tuyệt vọng, Thịnh quốc vậy mà dốc toàn bộ lực lượng tới đây!
Lần này họ thật sự gặp phiền phức lớn rồi.
Trong lúc một đám Huyền Tông đánh nhau túi bụi, Giang Bắc Nhiên ngồi trên một tảng đá lớn trong Nguyệt Nha cốc thưởng thức chiến lợi phẩm của mình.
"Bảo ngọc này... Có chút ý tứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận