Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 92: Luận Võ Bắt Đầu

Trải qua một phen thảo luận kịch liệt, rốt cục năm người Liễu Tử Câm cũng phân tích được dụng ý trong điều thứ nhất của hiệp ước tam chương. Đó chính là quyết không lộ các loại kỹ nghệ của sư huynh ra ngoài. Cùng lắm cầm kỳ thi họa thì được, nhưng luyện đan, chế tạo ám khí các kiểu sẽ dễ bị người ta nhớ nhung tới.
"Rất tốt, tiếp theo chúng ta sẽ thảo luận vấn đề thứ hai, không được đề cử sư huynh làm thiết ấn người khác, mời mọi người phát biểu ý kiến của mình."
Cuối cùng, cả năm một mực thảo luận đến giờ Hợi, bấy giờ mới kết thúc.
Trong đó chủ yếu là mấy điều như sau, tuyệt đối không nên ở nơi đông ngươi chủ động chào hỏi sư huynh, càng không được để lộ sự lợi hại của huynh ấy, dù là với sư phụ các nàng cũng không được.
"Oa... Rốt cục cũng xong."
Ngu Quy Miểu duỗi lưng, mặt mũi tràn đầy vẻ mỏi mệt.
"Nãy giờ rõ ràng ngươi vẫn luôn ăn bánh, còn không biết xấu hổ mà nói thế sao."
Ngu Quy Chủy vạch trần.
"Nào có! Ta chỉ ăn có ba cái bánh thôi, hơn nữa ta cũng nghĩ cách mà!” "Đúng đúng đúng, ầy, vẫn còn một khối bánh này, ngươi muốn không?"
"Muốn! Vẫn là tỷ tỷ tốt nhất."
Thấy Ngu Quy Chủy cưng chiều đút khối bánh cuối cùng cho Ngu Quy Miểu, Phương Thu Dao không khỏi cười một tiếng.
Trước đó còn không tính quen thuộc, nàng vẫn cảm thấy ba tỷ muội này có tính ăn ý rất mạnh, hơn nữa còn rất sáng sủa hoạt bát. Đôi khi hoàn toàn phân không rõ ai là ai, nhưng ở chung một thời gian, nàng phát hiện tính cách ba người kỳ thật không hề giống nhau.
Tuy nói tam bào thai được sinh cùng lúc nhưng Ngu Quy Miểu nhỏ nhất tựa như một tiểu muội muội thiên chân khả ái, Ngu Quy Thủy như đại tỷ thành thục chiếu cố hai muội muội, về phần Ngu Quy Chủy kẹp ở giữa, trước mặt tam muội là tỷ tỷ tin cậy, trước mặt Ngu Quy Thủy lại là muội muội nũng nịu.
Nhưng khi đối mặt với cùng một vấn đề, ba tỷ muội sẽ có biểu hiện phản ứng giống nhau, trông vô cùng thú vị.
"Nếu thảo luận xong rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi, cũng còn không sớm nữa."
Thu thập đồ đạc trên bàn xong, Liễu Tử Câm nói.
"Ai, ta không muốn về mà.” Ngu Quy Miểu hô vẫn chưa thỏa mãn hô một tiếng.
Phương Thu Dao có cùng cảm giác nghe vậy thì hưởng ứng:
"Nếu không... Hôm nay mọi người ngủ chung đi? Như cái hôm dã ngoại đó đó, chúng ta có thể nói chuyện phiếm."
"Được, được."
Ba tỷ muội Ngu gia đồng loạt giơ hai tay tán thành.
Liễu Tử Câm nghe xong lại nói:
"Nhưng không hợp quy củ nha."
"Tử Câm tỷ ! !"
Bốn tấm gương mặt đẹp cùng làm nũng với Liễu Tử Câm.
"Ai... Vậy được rồi, nhớ kỹ phải ngủ sớm đó.” "Biết rồi!"
Ba ngày sau, ở Hồi Nhạn phong, các đệ tử của Lam Tâm đường và Thủy Kính đường cùng tề tụ, hai bên đều vô cùng chờ mong và hiếu kỳ về hoạt động kỳ này.
Vì tám phần đệ tử trong Lam Tâm đường đều là nam. Mà bảy phần đệ tử trong Thủy Kính đường đều là nữ, hai đường gặp nhau theo một ý nghĩa nào đó cũng coi như củi khô đụng độ sẽ cháy mạnh.
Chờ đệ tử hai đường đứng đúng vị trí, Trương Hạc Khanh nhảy lên, như lợi kiếm cắm lên đài cao, khí trường cường tráng khiến đám đệ tử bên Thủy Kính đường liên tục kinh hô.
Oa... Đây chính là Tinh La Kiếm Trương đường chủ sao? Thật uy phong.
Kiếm cương đã sắp hóa thành thực chất rồi, phải là thực lực thế nào mới làm được đến một bước này chứ.
Kiếm khí bén nhọn như vậy, hắn nhất định là người rất lạnh lùng a.
Trên đài cao, Trương Hạc Khanh ho nhẹ một tiếng, dùng huyền kình tăng cường thanh âm:
"Chào các vị, ta là đường chủ Trương Hạc Khanh của Lam Tâm đường. Phi thường hoan nghênh các đệ tử của Thủy Kính đường tới tới Hồi Nhạn phong của chúng ta hôm nay. Trận đấu giao hữu này sẽ do ta tự mình chủ trì, hy vọng hai bên có thể luận bàn vui vẻ.” "Ba ba ba ba ba..."
Trương Hạc Khanh nói xong, phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Khai mạc kết thúc, Trương Hạc Khanh tuyên bố thi đấu hữu nghị chính thức bắt đầu. Đồng thời, hắn cũng lùi về sau, ngồi xuống bên cạnh Vu Mạn Văn.
"Hôm nay vất vả Vu hộ pháp dẫn đội rồi."
Trương Hạc Khanh vừa nói nói vừa rót cho Vu Mạn Văn chút trà nóng.
Sở dĩ Trương Hạc Khanh nói vậy vì hai đường hợp tác là chuyện lớn. Nên do đường chủ hai bên tự mình ra mặt, cơ mà Thi đường chủ của Thủy Kính đường trước giờ tương đối đặc biệt. Trừ việc quan trọng nàng không gặp ai cả. Bất quá Trương Hạc Khanh cũng có thể hiểu, dù sao hình tượng của vị đường chủ kia thật sự... chính xác mà nói thì không thích hợp xuất hiện ở nơi có quá nhiều đệ tử.
Vu Mạn Văn mỉm cười:
"Không sao, ngày thường cũng thế thôi, ta quen rồi."
"Cái ghế này ngồi dễ chịu không? Bằng không ta kêu người đổi cho ngươi cái khác nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận