Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 941: Muốn Chơi Ta À

Chơi được nửa ván, Ngu Quy Chủy lấy ra một tờ Kinh Thiên Diễm ứng với sự kiện ra.
Lúc này, Giang Bắc Nhiên mới mở miệng nói:
“Lần này quay về ta nghe nói ở Bảo Tê quận có kỳ dị chi hỏa, đáng tiếc lại không gặp được.”
Liễu Tử Câm nghe xong lập tức gật đầu tiếp lời:
"Ta cũng nghe được tin này. Cha ta nói, có một lần ông tham gia đấu giá hội thì thấy được nó. Đáng tiếc giá quá cao, cha chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi. Về sau nghe nói được một đại nhân vật nào đó của Đường quốc mua rồi.”
'Đường quốc...' Moi được tin tức một cách đơn giản, Giang Bắc Nhiên quả quyết thu tay, không hỏi tiếp nữa vì đã đủ rồi.
Một khi loại tài bảo cấp bậc Kinh Thiên Diễm xuất hiện ở hội đấu giá tất nhiên sẽ gây nên một trận gió tanh mưa máu, cuối cùng người mua được nó khẳng định sẽ là cường giả nổi tiếng Nói cách khác, chỉ cần tới Đường quốc hỏi thăm các tông môn đỉnh tiêm hẳn là sẽ dễ dàng thăm dò được Kinh Thiên Diễm đang ở đâu.
Có manh mối của Kinh Thiên Diễm, Giang Bắc Nhiên bắt đầu chuyên tâm đánh cờ. Trong lúc ngẫu nhiên sẽ cảm khái hai tiếng rồi nhắc tới các loại tài bảo khác, để việc hắn nói về Kinh Thiên Diễm không quá đột ngột.
Nhưng dù Giang Bắc Nhiên chỉ tùy tiện chơi cờ cũng đủ để áp chế khiến Thi Phương Lan không thở nổi.
Vào lúc nàng đang chuẩn bị đứng lên thì Tiểu Bắc Nhiên lại bắt đầu công kích nàng, khiến chiến thuật của nàng trở nên vô hiệu.
"Ai nha! Tiểu Bắc Nhiên, sao ngươi cứ cướp tiền của ta vậy! Cướp của người khác đi.”
Vào lúc Giang Bắc Nhiên lần thứ n dùng Càn Khôn Chỉ cướp lấy 200 tiền của Tỏa Liên tiên tử thì Thi Phương Lan tức tới giơ tay giậm chân.
"Ngươi nhiều tiền, không trộm ngươi thì trộm ai a."
Giang Bắc Nhiên nói lại lại tiếp tục trộm tiền của Thi Phượng Lan.
"Tiểu! Bắc! Nhiên!"
Thi Phượng Lan chống nạnh hô một câu.
"Thế nào?"
Giang Bắc Nhiên giương mắt hỏi.
Trong nháy mắt bị nhìn tới, Thi Phương Lan mất đi khí thế, ủy khuất nói:
“Ngươi..... trộm nhiều quá."
"Không sao.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì ném xúc xắc ra.
"Một, một, một..."
Thi Phượng Lan nhìn xem xúc xắc hung hăng thì thầm.
Nhưng rõ ràng lời thì thầm của nàng không có tác dụng, cuối cùng xúc xắc vững vàng dừng lại ở mặt sáu ngửa lên trời.
"A!"
Thi Phượng Lan kêu thảm một tiếng, hoàn toàn không tiếp thụ được thực tế như vậy.
"Hết thảy 600 tiền."
Giang Bắc Nhiên vươn tay nói ra.
"Ta... Ta... Ta không có 600 tiền!"
Thi Phượng Lan ủy khuất trả lời.
"Vậy ta chịu thiệt một chút, ngươi có bao nhiêu cho ta bấy nhiêu đi."
"Hừ, cho thì cho!"
Thi Phượng Lan đẩy toàn bộ gia sản của mình tới trước mặt Giang Bắc Nhiên.
"Đa tạ."
Nhìn Tiểu Bắc Nhiên nhà mình tươi cười, Thi Phượng Lan cắn răng nói:
"Ta nhất định sẽ lấy lại!”
Nhưng mãi tới cuối ván Thi Phương Lan vẫn chẳng lấy lại được đồng nào, nàng phụng phịu nói:
“Thêm một ván nữa, thêm một ván nữa! Lần này ta không nhường!”
Cứ thế liên tục ba ván, mắt thấy sắc trời đã sắp tối, Giang Bắc Nhiên cất Khương Tử Nha ngày càng giống người của mình lại:
"Hôm nay chơi tới đây thôi. Linh Đang, chuẩn bị đi."
"Vâng!"
Hạ Linh Đang đang tĩnh tọa vội đứng lên đi tới sau lưng Giang Bắc Nhiên.
'Sư huynh vậy mà chủ động gọi nàng đi theo!' Bốn người Liễu Tử Câm hâm mộ tới điên rồi!
Đây là loại đãi ngộ thần tiên gì vậy! ? Đến cùng nữ hài Linh Đang này có lai lịch thế nào! ?
Vào lúc đám Liễu Tử Câm đang chấn kinh thì Thi Phương Lan bắt lấy vạt áo của Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi không thể thắng thì đi, chơi thêm ván nữa đi. Ván này ta nhất định sẽ thắng!"
"Để hôm nào khác đi."
Nghe Tiểu Bắc Nhiên lần nữa cự tuyệt, Thi Phượng Lan cũng chỉ đành buông hai tay xuống và nói:
"Được rồi, vậy hôm nào ngươi đến nữa thì chơi, quyết định vậy đi."
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, dẫn theo Hạ Linh Đang đi ra ngoài. Bất quá vào lúc hắn vừa bước qua bậc cửa thì hệ thống bỗng nhảy ra.
Lựa chọn một:
"Trực tiếp rời đi."
Ban thưởng: Tà Tâm Thư , Địa cấp trung phẩm.
Lựa chọn hai: Kéo đám Liễu Tử Câm tới hỏi thăm.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Giang Bắc Nhiên nhìn hai lựa chọn này thì không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời.
'Muốn chơi ta à?' Chủ động hỏi thăm Phương Thu Dao đã đủ khiến Giang Bắc Nhiên đã đủ khiến Giang Bắc Nhiên buồn bực. Bây giờ thì tốt rồi, còn phải bao trọn cả bốn người còn lại.
'Đây là sao? Toàn quân xuất kích hả?' Giang Bắc Nhiên hít sâu một hơi, bước qua bậc cửa, quay đầu nhìn về phía đám Liễu Tử Câm:
"Liễu Tử Câm, mấy người các ngươi ra đây một chút."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tốc độ.
"Ai! ?"
Bốn người bỗng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
'Việc này không giống sư huynh lúc bình thường tí nào!’ Nhưng mặc kệ vì sao sư huynh lại thay đổi như thế, bốn người vẫn cao hứng lên tiếng rồi chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận