Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 745: Kỹ Nghệ (1)

"Lão tổ tông muốn hắn biểu hiện ở Linh Lung phường, Linh Lung phường không phải do Cao quán chủ ngài định đoạt à? Cho nên về sau tránh không khỏi hắn sẽ tới làm phiền ngươi rồi.” "Biểu hiện?"
Cao Lan Văn nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Giang Bắc Nhiên chỉ là tiểu tử vừa chừng hai mươi, có thể biểu hiện cái gì ở Linh Lung phường toàn là đại sư này? Biểu hiện sự nhỏ bé của hắn sao?
Trong lúc Cao Lan Văn đang suy nghĩ, dư quang bỗng thấy Giang Bắc Nhiên đang nhìn một khối ngọc hộ thân rồi lắc đầu.
Cao Lan Văn bỗng đứng người, hô to:
"Này, ngươi lắc đầu cái gì hả! Chẳng lẽ là ngọc của Hằng Nhã trai ta không nhìn nổi vào mắt sao!” Nhưng Giang Bắc Nhiên cũng không để ý tới nàng, vẫn tiếp tục ngắm ngọc.
Cao Lan Văn thấy thế càng thêm tức giận, vọt tới phía sau Giang Bắc Nhiên, nắm vai hắn nói:
"Ta đang hỏi ngươi đó, ngươi không nghe sao!"
Giang Bắc Nhiên lườm nàng một chút rồi đáp:
"Đầu tiên, ta không tên này, thứ hai, vì sao ngươi gọi ta, ta phải để ý đến ngươi?"
"Ngươi... Ngươi... Ngươi!"
Cao Lan Văn một đời xuôi gió xuôi nước có chút cứng họng, nhất thời không biết nên đáp trả thế nào.
Giang Bắc Nhiên không để ý Cao Lan Văn tức giận tới đỏ mặt, hắn cầm một khối ngọc Thiên Đạo ngắm nghía một lát rồi lần nữa lắc đầu buông xuống.
Cao Lan Văn cầm khối ngọc Giang Bắc Nhiên vừa bỏ xuống mà hỏi:
"Này! Ngươi nói xem, khối ngọc Thiên Đạo này có vấn đề gì?"
"Không có vấn đề a."
Giang Bắc Nhiên thuận miệng đáp.
"Vậy vì sao ngươi lắc đầu?"
"Thói quen thôi."
"A, ta thấy ngươi là bất mãn với ngọc của Hằng Nhã trai, nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng thì đừng mơ bước ra khỏi cánh cửa này."
Giang Bắc Nhiên nhìn Cao Lan Văn hung hăng càn quấy thì cảm thấy đầu óc nữ nhân này đến cùng có não không, được liếm cẩu đã quen nên không cho ai ngó lơ nàng à.
"Nếu Cao quán trưởng không cho ta ra ngoài thì nhớ chuẩn bị thêm một phần đồ ăn cho ta a.” "Ai... Ai không muốn ngươi rời đi! Ngươi, người này, sao da mặt ngươi dày vậy hả?"
Thi Hoằng Phương thấy hai người này lại chuẩn bị làm rùm beng thì vội chạy tới hoà giải:
"Được rồi, được rồi, sao phải vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận chứ."
Nói xong hắn nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Bắc Nhiên, nếu quán trưởng hỏi ngươi vì sao ngươi lắc đầu, ngươi cứ nói cho nàng biết nguyên nhân là được."
Lựa chọn một: Lừa dối cho qua chuyện.
Ban thưởng: Hạc Lệ Cổ Quyển (Địa cấp hạ phẩm) Lựa chọn hai: Nói ra nguyên nhân thật sự.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Ặc, nhanh như vậy đã phải biểu hiện rồi.
Giang Bắc Nhiên nhìn hai lựa chọn vừa nhảy ra liền biết bản thân khó mà qua quít cho qua chuyện, bằng không chỉ sợ chuyện này khó lòng kết thúc.
Giang Bắc Nhiên chọn số hai xong thì cầm khối học hộ thân lên:
"Nếu vãn bối không nhận lầm, khối ngọc này chính là Long Khê Ngọc nhỉ?"
"Đúng, chính là Long Khê Ngọc, không sai."
Cao Lan Văn gật đầu nói.
"Long Khê Ngọc thuộc hàng thanh ngọc, có thể giúp người ta tinh lực thịnh vượng, có hiệu quả trừ tà tránh ác, dùng để làm ngọc hộ thân thật sự rất tốt, chỉ là ta cảm thấy, nếu Song Câu Niễn Pháp để khắc thì ngọc sẽ càng phóng ra được nhiều năng lực an thần hơn.” Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tinh thần.
"Song Câu Niễn Pháp?"
Cao Lan Văn nhíu đôi mày thanh tú lại:
"Ngươi đang nói linh tinh gì vậy? Ngươi đã biết Long Khê Ngọc thuộc hàng thanh ngọc, hẳn phải biết thanh ngọc cứng rắn, cần dùng nhuyễn ngọc pháp hóa nó mềm trước sau đó mới dùng tạm đà tạo hình. Còn Song Câu Niễn Pháp mà ngươi nói ta chưa từng nghe qua, không phải loại thuật pháp quê mùa gì chứ?"
Nghe Cao Lan Văn không biết Song Câu Niễn Pháp lúc, Giang Bắc Nhiên có hơi kinh ngạc.
Tuy đầu óc nữ nhân này có vấn đề nhưng thực lực chắc chắn là Luyện Ngọc sư bát phẩm, bằng không cũng không đến mức được Thi gia mời đến.
Muốn trở thành Luyện Ngọc sư bát phẩm chắc chắn phải tinh thông các cách luyện ngọc, không thể nào không biết Song Câu Niễn Pháp được.
Hẳn là...
Bởi vì đại đa số thời gian Giang Bắc Nhiên đều đóng cửa miễn tiếp khách, tất cả huyền nghệ đều là tự học thành tài, chưa bao giờ trao đổi với ai cả, cùng lắm chỉ đọc thư tịch một hai lần mà thôi.
Nhưng Thịnh quốc vốn không chú trọng huyền nghệ, cho nên thư tịch liên quan cũng không nhiều, cũng không có bao nhiêu đồ tốt cả.
Cho nên hắn vẫn tưởng tới Trung Nguyên sẽ có nhiều người biết về kỹ nghệ hơn, cũng gặp được các đại sư huyền nghệ chân chính.
Nhưng bây giờ gặp được rồi, đối phương lại chưa từng nghe qua Song Câu Niễn Pháp.
Với Giang Bắc Nhiên, dù là điểm sức mạnh hay tốc độ hắn cũng biết đây là hướng phát triển không phù hợp với thế giới này, nhưng điểm kỹ pháp lại khác.
Giang Bắc Nhiên vốn cảm thấy điểm kỹ nghệ mình không cao, còn nghĩ cách thỉnh giáo đại sư ở Linh Lung phường nữa, nhưng xem ra điểm kỹ nghệ của hắn đã đủ dọa người rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận