Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 837: Thạch Linh Xuất Hiện (1)

Nghe Giang Bắc Nhiên nói xong, hắn cũng không bất ngờ, thản nhiên làm theo.
Rất nhanh trời đã tối.
Bên cạnh một đầm nước, Lâm Thi Uẩn ngồi xổm bên bờ, nhìn cái bóng phản chiếu của mình mà ngây ngẩn cả người.
Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, nàng vẫn chẳng tìm ra được người cứu mạng mình hôm đó là ai.
‘Bích Tiêu hội sắp kết thúc rồi, chẳng lẽ hắn thật sự làm việc tốt không tính lưu danh ư?' Lâm Thi Uẩn từng được chứng kiến giang hồ hiểm ác thế nào nên rất khó tin vẫn còn có loại người tốt này, nhưng người ta thật sự không xuất hiện, việc này khiến nàng vô cùng xoắn xuýt.
"Phù phù."
Lúc này, một cục đá nhỏ bay tới từ nơi không xa, đánh tan cái bóng dưới hồ của Lâm Thi Uẩn.
Khi Lâm Thi Uẩn quay đầu nhìn sang thì thấy Lâm Song Văn đang chậm rãi đi tới:
"Tiểu di mụ, ngươi lại đang nghĩ đến chuyện ngày đó à?"
"Không, chỉ nghỉ ngơi một lát thôi."
"Thôi đi, ta tin mới là lạ."
Lâm Song Văn nói ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Thi Uẩn, nhìn cái bóng của cả hai phản chiếu trong mặt nước, làm cái mặt quỷ rồi cười nói:
"Tiểu di mụ, lông mày của ngươi sắp dính lại với nhau rồi kìa. Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, có nghĩ nữa cũng vô dụng, cũng đâu biết là ai đã cứu chúng ta."
"Kỳ thật đi, ta không có..."
Lâm Thi Uẩn vừa nói được phân nửa thì nghe được một tiếng hét thảm đột nhiên vang đến từ nơi xa.
Cô cháu hai người lập tức đứng lên, chạy tới đó.
"Ta sẽ cản hắn, các ngươi chạy mau! Chạy!"
"Sư tỷ!"
Trong một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng, nam tử khôi ngô ôm nữ tu trong ngực, khóc lóc bay về phía hai cô cháu.
Lâm Thi Uẩn tưởng là chuyện giết người cướp của, đang nghĩ xem có nên tránh đi chỗ khác không thì thấy hai người đột nhiên đáp xuống từ không trung, cứ như bị thứ gì đó đánh văng tới.
"Oanh!"
Một tiếng nổ vang vang lên, nam tử khôi ngô và thiếu nữ bị đánh nát bét dưới đất.
"Cứu... Cứu chúng ta."
Nam tử khôi ngô giãy giụa vươn tay về phía Lâm Thi Uẩn.
"Uyển chủ!"
Lúc này, Tiểu Thất tuần tra ở xa vội chạy băng băng tới, bảo hộ ở trước mặt Lâm Thi Vận:
"Có chuyện gì vậy?"
"Không biết."
Lâm Thi Uẩn lắc đầu, vừa tính tiến lên hỏi hai người kia một chút thì phốc một tiếng, lục phủ ngũ tạng cả hay bị ép văng ra ngoài, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Tiểu Thất thấy thế thì vội bảo hộ hai cô cháu sau lưng:
"Các ngươi che chở Uyển chủ về trước đi."
Nhưng Tiểu Thất vừa dứt lời đã thấy một bóng người cao to vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt bọn hắn.
"Thạch Linh! ?"
Lâm Thi Uẩn kiến thức rộng rãi lập tức kinh hô một tiếng.
Tiểu Thất chưa từng gặp qua dị tộc nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác áp bách đáng sợ từ Thạch Linh.
"Sao lại mạnh như vậy chứ..."
Từ khi tiến vào Kim Đỉnh đảo đến nay, Tiểu Thất từng đánh nhau với năm Huyền Vương đỉnh phong, dù không phải khổ chiến nhưng vẫn là chiến đấu.
Nhưng áp bách của quái vật trước mắt hơn xa năm những Huyền Vương đỉnh phong kia, có thể nói là căn bản không cùng một cấp độ.
"Các ngươi lên trước..."
Tiểu Thất đang nói chuyện thì cảm giác được một cỗ áp lực mạnh đến mức không thể phản kháng đánh tới, khiến hắn trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất.
Đồng thời, Lâm Thi Uẩn và các tộc nhân Lâm gia còn lại cũng bị đè sấp trên mặt đất.
"Huyền... Huyền Hoàng! ? Làm sao... có thể! ?"
Cảm thụ được uy lực căn bản không cách nào phản kháng đó, Lâm Thi Uẩn biết tu vi Thạch Linh lần này tuyệt đối vượt xa Huyền Vương cảnh.
Nhưng vì sao dị tộc lại có thể hơn cả Huyền Vương cảnh chứ! ?
"Phốc!"
Giữa những nghi hoặc, Lâm Thi Uẩn bỗng phun ra một ngụm máu tươi, nàng cảm giác được thân thể thật sự chịu không nổi loại áp lực này.
Tiểu Thất thấy thế thì hai mắt lập tức sung huyết, hắn cũng không muốn chết ở đây, hắn còn muốn về nhà hiếu kính với mẹ, còn muốn trở về khoe khoang với đám tiểu đệ của mình, còn muốn... Còn muốn báo đáp cho nam nhân đã cho hắn hết thảy kia.
“Sao ta có thể cứ như vậy chết ở đây chứ!"
"A!"
Dưới tiếng gầm thét giận dữ, toàn thân Tiểu Thất bạo phát huyền khí màu thương lam, khác hẳn với màu sắc huyền khí vốn có của hắn.
Tiểu Thất máu me đầy mặt chậm rãi đứng lên, thân thể vốn bị thương nay hồi phục với tốc độ kinh người.
Thạch Linh không ngờ có người có thể chống lại nó, có hơi kinh ngạc đánh giá Tiểu Thất.
Mà trong lúc Thạch Linh giật mình cũng chưa cho đám Lâm Thi Uẩn chút sinh cơ, khiến họ tạm thời có thể hít thở được.
"Uyển chủ, xin hãy dẫn mọi người đi trước đi, giao con quái vật này cho ta giải..."
Tiểu Thất được bao bọc trong huyền khí thương lam đứng xoay lưng về phía tlu, chưa kịp nói hết thì Thạch Linh đã đấm một đấm về phía hắn.
Tiểu Thất bối rối vội giơ tay lên cản.
"Ầm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận