Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 675: Chính Là Vậy

Hôm sau, Giang Bắc Nhiên ngồi tường vân về hoàng cung.
Đi thẳng tới ngự thư phòng, Giang Bắc Nhiên tìm được Mộc Dao đang xem tấu chương.
"Tốt xấu gì ngươi cũng phải gõ cửa chứ."
Nhìn Giang Bắc Nhiên trực tiếp đi tới, Mộc Dao bỏ tấu chương xuống và nói.
"Ồ?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì không khỏi cười một tiếng:
"Vậy có phải ta cũng nên hành lễ với bệ hạ ngài không?"
"Vậy thì không cần, cha lớn nói rồi, chờ lần ôn dịch này giải quyết xong sẽ để ngươi lần nữa đăng cơ."
"Không vội."
Giang Bắc Nhiên khoát khoát tay:
"Lần này ta tới là để hỏi một chút về chuyện tiến độ, thuận tiện cũng nói cho ngươi một tiếng, ta phải đi xa nhà một chuyến, hoàng đế này ngươi cứ làm tiếp đi, bên phía cha lớn ngươi ta sẽ đi nói."
"Cái gì! ?"
Mộc Dao vỗ long án đứng lên:
"Ngươi thật sự thảy hết mọi chuyện cho ta a!"
"Này, lúc nói lời này khóe miệng ngươi đừng có cong lên, cười trộm như thế chứ."
Mộc Dao nghe xong thì vội vàng quay mặt đi, dùng tay xoa má mấy cái rồi đáp:
"Nào có!"
"Không phải ngươi vẫn luôn muốn trở thành một đời nữ đế à, ta chỉ giúp người hoàn thành ước vọng thôi."
Biết mình nói không lại Giang Bắc Nhiên, Mộc Dao chỉ đành ngồi lại long ỷ và nói:
"Ta... Ta làm không bằng ngươi, kém xa ngươi."
"Ồ? Khiêm nhường như vậy?"
Giang Bắc Nhiên có chút ngoài ý muốn nói.
Mộc Dao ngẩng đầu nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, giận dữ nói:
"Mặc dù rất không cam tâm nhưng tối đa ta cũng có thể miễn cưỡng duy trì mọi chuyện sau khi ngươi đi, nhưng không có bất kỳ đột phá gì cả."
"Vậy đã đủ rồi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi tới cầm một chén trà lên:
"Lại nói, ta cũng không phải không trở lại. Hiện tại việc ngươi cần làm là chấp hành những quyết sách của ta. Đợi đến lần sau ta trở về sẽ nói ngươi biết nên làm gì tiếp.” "Cái kia... Vậy ngươi cứ làm hoàng đế tiếp chẳng phải tốt hơn à."
"Có một số việc ta không ngồi trên vị trí này sẽ làm tốt hơn. Ngoài ra, ta tin mục đích của chúng ta đều như nhau, đều muốn mang tới cuộc sống tốt hơn cho bách tính, không phải sao?"
Trước đó, vì nhu cầu của hệ thống cho nên Giang Bắc Nhiên mới phải ngồi lên hoàng vị. bây giờ hắn đã dồn sức chỉnh đốn và cải cách Thịnh quốc, lại tìm được một người có thể thi hành chính sách của hắn thật tốt. Dường như đây mới là những chuyện hệ thống muốn hắn làm, cho nên nếu hoàn thành nhiệm vụ xong, đương nhiên Giang Bắc Nhiên cảm thấy trốn sau màn vẫn thoải mái hơn.
Mộc Dao không cách nào phản bác Giang Bắc Nhiên, đành phải chấp nhận:
"Được rồi... Vậy đây có tính là ngươi thiếu ta một phần nhân tình không."
"Sao có thể, đương nhiên là ngươi thiếu ta một phần nhân tình, chỗ tốt không phải đều để ngươi hưởng thụ à?"
Giang Bắc Nhiên nói.
"Ngươi!"
Mộc Dao chỉ Giang Bắc Nhiên, vốn muốn nói gì đó nhưng cảm thấy đối phương nói cũng chẳng sai nên nhất thời có chút nghẹn lời.
Giang Bắc Nhiên đè ngón tay của Mộc Dao xuống, nhấp một ngụm trà rồi nói:
"Được rồi, không nói những chuyện nhỏ nhặt này nữa, chuyện ôn dịch giải quyết thế nào rồi?"
"Dựa theo những gì ngươi nói, kế hoạch trừ độc đã được bắt đầu chấp hành, là cha lớn đang chủ trì."
"Vậy thì tốt rồi."
Tựa như Giang Bắc Nhiên đã nói, việc diệt trừ các hạt nhỏ không khó, chỉ cần là người tu luyện Huyền Linh trở lên đều có thể làm được dễ dàng.
Phiền phức chỉ là những người đã bị cảm nhiễm mà thôi, mấy ngày nay Giang Bắc Nhiên cũng đang tự hỏi, nên làm thế nào để chế tạo ra thuốc trị không làm thương tổn tới tính mệnh bình dân. Hiện hắn đã có chút manh mối, hồi sau sẽ đi tìm Ân Giang Hồng tâm sự, hẳn có thể cho ra cách giải quyết.
Nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Giang Bắc Nhiên, Mộc Dao luôn có xúc động muốn mở đầu hắn ra xem trong đó là gì lại có vô vàn những ý tưởng kỳ diệu như thế.
Rõ ràng đó là vấn đề khốn nhiễu mọi người đã lâu, hắn vừa về đã nhẹ nhàng giải quyết, thực sự khiến nàng có chút không biết nên nói gì cho phải.
Mộc Dao cầm bút lên, chọc chọc Giang Bắc Nhiên một chút rồi mở miệng nói:
"Ta có một vấn đề muốn hỏi."
"Hỏi đi."
"Nếu bảo trì sạch sẽ như Lư Lâm quận, có phải ôn dịch sẽ không xảy ra nữa không?” "Hoàn toàn tránh khỏi đương nhiên là không thể nào, nhưng có thể tránh khỏi việc ôn dịch phát sinh trên phạm vi lớn."
"Không ngờ bảo trì sạch sẽ lại là chuyện quan trọng như vậy... Trước kia sao không ai phát hiện ra vậy."
"Hiện tại có người phát hiện là tốt rồi, nhờ có lần ôn dịch này làm nền, Lư Lâm quận đã có hình mẫu, sau này chỉ cần mở rộng ra thì ôn dịch cũng sẽ dần giảm bớt."
"Nếu thật vậy thì tốt rồi, chỉ sợ những người kia sẹo thành lại quên đau."
Dù Mộc Dao rất muốn giúp bách tính nhưng cũng biết bọn họ có bao nhiêu ngu xuẩn, có đôi nàng thật sự sốt ruột cho họ.
"Thời điểm nên cường thế hãy cường thế, bây giờ ngươi là hoàng đế. Ở một số thời khắc cần chấp hành phương thức đủ để ước thúc dân chúng, đừng nghĩ đến chuyện phân rõ phải trái với họ."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên một hơi uống sạch phần nước trà còn sót lại.
"Ta phải đi tìm cha lớn ngươi đàm luận chút chuyện, đi đây."
"Ai!"
Thấy Giang Bắc Nhiên trực tiếp đẩy cửa rời đi, Mộc Dao nhịn không được giậm chân một cái.
"Đến có chút rồi đi, không thể ở lâu hơn à! Ta chỉ muốn hắn ở lại nhiều chút! Là... Là... để hỏi thêm về chuyện chấp hành chính lệnh thôi mà.” "Ừ, chính là vậy, hừ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận