Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 871: Tận Hứng

Còn nữa, Giang Bắc Nhiên cũng hiểu biết không ít, trên mặt trận pháp nhiều tầng, hắn cũng có tâm đắc riêng khiến Tư Đồ Chí mở rộng tầm mắt, cảm thấy rất thú vị.
"Lý luận về Cửu Cung của tiên thật sự khiến vãn bối thán phục, vãn bối mời ngài một chén a."
Giang Bắc Nhiên nâng chén rượu lên, thi lễ với Tư Đồ Chí một cái rồi uống một hơi cạn sạch.
Trò chuyện cứ thế đến trưa, Giang Bắc Nhiên xác định được một chuyện, trên phương diện lý luận hắn có thể nói chuyện ngang hàng với Trận Pháp sư cửu phẩm, nhưng lúc bày trận thì tụt xuống không ít.
Dù sao hắn cũng không có nhiều kinh nghiệm trong việc lập các loại trận pháp cấp độ cao. Mà Tư Đồ Chí là Trận Pháp sư cửu phẩm, kinh nghiệm hẳn không ít.
'Mẹ nó... Không ngờ lại có một ngày ta có thể mạnh miệng như vậy.’ "Lý giải của tiểu hữu về trận pháp đã đem tới gợi ý không nhỏ với lão phu a.”
Tư Đồ Chí nói xong thì nhìn về phía Thi Hồng Vân:
"Không biết Thiên Quân tìm đâu ra một bất thế chi tài thế này a, đôi mắt thật sự rất tinh."
"Ha ha ha."
Thi Hồng Vân nghe xong thì tâm tình trở nên tốt hơn, hắn cười nói:
"Tiểu tử này giấu nghề cũng không phải sâu bình thường đâu, ta phải đào xuống đất ba thước mới tìm được hắn đó. Làm sao, đủ để lọt vào mắt xanh của ngươi chưa?"
"Không dám nhận, trên phương diện trận pháp, Giang tiểu hữu không dưới lão phu đâu. Hôm nay nói chuyện cũng vô cùng tận hứng a."
"Tận hứng thì tốt rồi, tận hứng thì tốt rồi..."
Lúc này, Giang Bắc Nhiên bỗng giơ ly rượu lên, mở miệng nói:
"Đại sư ngài tận hứng nhưng vãn bối vẫn chưa đâu.”
Tư Đồ Chí nghe thế thì sững sờ, nhưng không đợi hắn mở miệng hỏi thăm, Giang Bắc Nhiên đã tiếp tục nói:
"Vãn bối còn có nhiều vấn đề muốn lĩnh giáo đại sư, chỉ mỗi buổi trưa thôi thì không đủ."
"Ha ha ha."
Tư Đồ Chí nghe xong, lúc này mới nở nụ cười.
Cả đời Tư Đồ Chí đã nghe qua vô số lời nịnh nọt, lời nịnh nọt này của Giang Bắc Nhiên không quá đặc sắc nhưng thắng ở chỗ hắn thật sự có bản lĩnh.
Cho nên, so với được người dưới mình vuốt mông ngựa, được Giang Bắc Nhiên vuốt mông ngựa vẫn khiến Tư Đồ Chí vui vẻ hơn.
Thấy Tư Đồ Chí cười vui vẻ, Giang Bắc Nhiên rèn sắt khi còn nóng:
"Hiện tại ta ở tại Thi phủ, nếu ngày thường Tư Đồ đại sư ngày có rảnh thì xin được chỉ điểm nhiều hơn. Vãn bối nhất định sẽ chuẩn bị rượu ngon thịt tốt tiếp đón ngài.”
Ở bên cạnh, Thi Hồng Vân nghe xong thì không khỏi nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, có chút muốn khen thưởng tiểu gia hỏa thật biết cách khiến người ta vui vẻ này.
Tư Đồ Chí được thổi phồng cũng rất sảng khoái, hắn nâng chén rượu lên và nói:
"Tốt lắm, ngày thường lão phu một thân một mình nghiên cứu trận pháp cũng có chút nhàm chán. Nếu có tiểu hữu làm bạn cũng rất thú vị a. Chúng ta quyết định như vậy đi, rượu ngon và thức ăn đều không thể thiếu."
"Ha ha ha, đó là tất nhiên rồi, vậy ta trước hết mời ngài một chén."
Giang Bắc Nhiên dùng hai tay nâng..... chén rượu lên.
Thời khắc này, Giang Bắc Nhiên không cần nhìn cũng biết Thi Hồng Vân khẳng định là đang nở hoa trong bụng.
Dù sao hắn cũng là Huyền Thánh cao quý, nhưng Linh Lung phường trong phủ chỉ có một luyện ngọc sư bát phẩm tọa trấn, so ra vẫn kém một bậc so với Huyền Nghệ sư cửu phẩm của các tông môn.
Mà lần này sở dĩ Giang Bắc Nhiên tích cực giúp đỡ Thi Hồng Vân lôi kéo Tư Đồ Chí như vậy, đầu tiên là lo Thi Hồng Vân đánh chủ ý lên đầu hắn. Thứ hai là muốn Thi Hồng Vân thiếu hắn một phần nhân tình, như vậy thời gian ở Thi gia của hắn sẽ thư thái hơn nhiều.
Đây là Trận Pháp sư cửu phẩm a, nhân tình này không nhỏ chút nào.
Đương nhiên, trước mắt Tư Đồ Chí cũng chỉ đồng ý tới làm khách mà thôi. Cách việc trở thành khách khanh Thi gia còn kém xa lắm, nhưng đây đã là khởi đầu rất tốt rồi.
Về phần phá giải Kim Đỉnh đảo?
Dưới tình huống Giang Bắc Nhiên không xuất lực, Tư Đồ Chí cũng chẳng tìm thêm được gì mới từ Kim Đỉnh đảo. Tối đa chỉ biết hộ trận bên trong đảo là gì mà thôi, vẫn chẳng giúp được hắn phá giải đại trận bên ngoài.
Cho nên, sau ba hôm nâng cốc hoan ngôn ở bên ngoài Kim Đỉnh đảo, Giang Bắc Nhiên đi theo Thi Hồng Vân quay về Thi phủ. Mà Tư Đồ Chí cũng đồng ý sau này sẽ tới Thi gia bái phỏng.
"Bái kiến tộc thánh."
"Bái kiến lão tổ tông."
"Bái kiến tộc thánh!"
Trong Thi phủ, Thi Hồng Vân dẫn Giang Bắc Nhiên đi trên đường, tộc nhân hai bên đường thấy Thi Hồng Vân đều giật mình, sau đó nhao nhao cúi người chào.
Đồng thời, họ cũng âm thầm nhìn Giang Bắc Nhiên bằng ánh mắt kinh ngạc.
Có thể đi song song cùng tộc thánh là vinh dự vô thượng với họ. Bình thường chỉ có các đại nhân vật mới có được đãi ngộ này.
Đương nhiên Giang Bắc Nhiên cũng hiểu rõ điểm này, kỳ thật hắn cũng không muốn đi song song với Thi Hồng Vân, nhưng Thi Hồng Vân lại muốn giúp hắn tạo thế, để đám ‘ngưu quỷ xà thần’ trong tộc khi gặp hắn cũng biết điều hơn.
Giang Bắc Nhiên cũng không thể từ chối hảo ý của vị Huyền Thánh này, cho nên chỉ đành yên lặng tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận