Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 643: Thử Lòng (2)

Lựa chọn một: Tiếp tục hỏi cách giải quyết là gì.
Ban thưởng: Lục Mậu Yêu Chưởng (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Phụ họa một câu "Vậy đúng là lạ thật."
Ban thưởng: Thất Sắc thần thuật (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba:
"Tông chủ, ngài cứ trực tiếp nói là đoán được đó là chủ ý của ta là được rồi."
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Hả… Mặc dù từ giọng nói của Lục Dận Long, Giang Bắc Nhiên đã nghe đối phương đang ám chỉ hắn nhưng dù sao cũng chỉ là đoán thôi.
Thế mà hệ thống lại kêu hắn trực tiếp ngả bài, chứng tỏ Lục Dận Long kỳ thật đã nắm chắc.
Lão hồ ly...
Kể từ khi biết bối cảnh của Lâm Du Nhạn và Thi Phượng Lan, Giang Bắc Nhiên dần phát hiện cảm thấy tông chủ nhà mình không thích hợp, dù xác suất lớn hai nàng là do Thiên Đạo phái tới nhằm vào hắn nhưng vì sao không ở nơi nào khác mà hết lần này tới lần khác lại ở Quy Tâm tông.
Nơi dễ dàng gài bẫy hắn nhất, Giang Bắc Nhiên không tin Thiên Đạo sẽ buông tha cho ‘quân chờ’ dùng tốt như Lục Dận Long.
Lại phải đấu trí đấu dũng rồi...
Chọn số ba xong, Giang Bắc Nhiên cười đáp:
"Tông chủ, ngài cứ trực tiếp nói là đoán được đó là chủ ý của ta là được rồi."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Công một điểm chuyên cần.
Thấy Giang Bắc Nhiên trả lời sảng khoái như vậy, Lục Dận Long không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh hắn đã ha ha cười nói:
"Bắc Nhiên a, bây giờ có xem là ngươi vững đôi cánh rồi?” "Đệ tử không dám, đệ tử chỉ nghĩ, đệ tử cống hiến cũng là tông môn cống hiến, nếu tông chủ cảm thấy bất mãn, lần sau trước khi làm việc đệ tử nhất định sẽ tới bẩm báo trước."
Nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, Lục Dận Long lắc đầu nói:
"Thế thì không cần, vừa rồi chỉ là câu nói đùa thôi, ngươi làm rất tốt, tiếp tục giữ vững là được."
"Vâng."
Giang Bắc Nhiên chắp tay một cái.
Tiếp đó, hai người lại hàn huyên một hồi về sự thay đổi của Lư Lâm quận trong hơn một năm nay cùng một chút kế hoạch tương lai, sau đó Giang Bắc Nhiên liền cáo từ rời đi.
Nhìn bóng lưng Giang Bắc Nhiên rời đi, Lục Dận Long thưởng thức một chút chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ tay trái của mình.
"Ngọc này không mài... Ngược lại lại thành dụng cụ, cũng không biết cuối cùng sẽ đeo trên tay người nào."
Rời khỏi Thiên Vân phong, Giang Bắc Nhiên đi thẳng đến tòa nhà dưới núi trong Kim Dao trấn.
Tiến vào hậu viện, Giang Bắc Nhiên thuấn thân một cái liền tiến vào kết giới bản tâm.
"Ừm?"
Trong nháy mắt này, Giang Bắc Nhiên liền cảm giác được một cỗ linh khí khô nóng xông thẳng vào xoang mũi, mức độ đậm đặc thật sự rất cao.
"Sư huynh! ?"
Trong lúc Giang Bắc Nhiên ngây người thì một thanh âm vừa quen thuộc lại có chút xa lạ vang lên.
Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn lại thì xém chút cười ra tiếng.
Trước mắt hắn là Cố Thanh Hoan.
Dù gương mặt của Cố Thanh Hoan như cũ nhưng sao mà đô quá.
Giang Bắc Nhiên nhớ kỹ, khi hắn xuất phát tới Kỳ quốc, Cố Thanh Hoan vẫn mang dáng vẻ thư sinh, chỉ là hiện tại cơ bắp cứng rắn như đá hoa cương kia hoàn toàn đối lập với sự cân đối của hình tượng thư sinh. "Ngươi đây là... ?"
Giang Bắc Nhiên đánh giá thân thể Cố Thanh Hoan rồi.
Cố Thanh Hoan một đường chạy chậm đến trước mặt Giang Bắc Nhiên, chắp tay đáp:
"Hồi bẩm sư huynh, trong một năm này ta chưa bao giờ quên lời căn dặn của sư huynh, mỗi ngày đều khổ luyện kỹ năng rèn đúc, dần dà đã thành dạng này."
Vỗ vỗ vai Cố Thanh Hoan, Giang Bắc Nhiên gật đầu nói:
"Ừm, sư huynh rất vui."
Chỉ là Cố Thanh Hoan vốn có hình tượng quân sư khí chất mỏng manh nay đột nhiên thay đổi, thật sự đánh quá mạnh vào thị giác Giang Bắc Nhiên a.
Chỉ hy vọng đầu óc của hắn không bị luyện thành như cơ bắp a...
Đối với sư huynh đột nhiên biến mất hơn một năm, Cố Thanh Hoan là người có biểu hiện bình tĩnh nhất.
Thuở thiếu thời Cố Thanh Hoan từng tự cho mình là siêu phàm, dù thiên phú tu luyện của hắn không tốt, nhưng đám người được gọi là thiên tài trong mắt hắn bất quá chỉ là quỷ chết sớm có chút thiên phú mà thôi.
Trong đại lục cường giả nhiều như mây này, tu vi tất nhiên trọng yếu nhưng một viên Thất Khiếu Linh Lung Tâm cũng không kém. Nếu sống không đủ lâu thì còn chẳng bằng làm người bình thường đi. Những người kia vì thiên phú cao nên đa phần sẽ tự chuốc họa sát thân.
Mà trên phương diện đối nhân xử thế, nhìn mặt nói chuyện, Cố Thanh Hoan rất có tự tin, cho nên dù thiên phú tu luyện của hắn không quá tốt nhưng vẫn dựa vào năng lực ưu tú này mà tiến nhập vào tông môn tốt nhất Lư Lâm quận.
Nhưng sau khi tiến vào tông môn không lâu, hắn liền gặp được một vị sư huynh cơ hồ có thể xưng là hoàn mỹ nhất.
Không sai, hoàn mỹ, cho tới bây giờ Cố Thanh Hoan nhìn ai cũng như ma chết sớm thật không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm gì trên người sư huynh. Sư huynh không chỉ cẩn thận mà còn như có thuật tiên đoán, nếu nói giấu dốt cũng không phải, mà là đại nhẫn tự lo cho thân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận