Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 723: Tới Thi Gia (1)

"Lan muội trở về rồi."
Chào hỏi xong, hắn lại nhìn về phía Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Vị này là... ?"
Lựa chọn một: Tùy ý Thi Phượng Lan giới thiệu.
Ban thưởng: Bách Vân Tiên Quyết (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Trực tiếp rời khỏi đây.
Ban thưởng: Duyên Giác Kiếm Lục (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba:
"Có một vị tiền bối Huyền Thánh của Thi gia tìm ta."
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Bây giờ đã bắt đầu rồi?
Đoạn đường này có thể nói đã giúp Giang Bắc Nhiên nhìn ra chỗ lợi hại của phi phủ. Nguyên một đoạn đường không có bất kỳ nhiệm vụ nào bị phát động, đủ để thấy đây là phương tiện giao thông cao cấp nhất Huyền Long đại lục.
Thật muốn có nó.
Bất quá lần này hệ thống lại cho thấy hắn sắp phải bận rộn rồi.
Chọn số ba xong, Giang Bắc Nhiên trực tiếp đáp:
"Có một vị tiền bối Huyền Thánh của Thi gia tìm ta."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tốc độ.
Thanh niên kia nghe xong rõ ràng có phần sững sờ.
Vì sao Huyền Thánh lại muốn gặp mao đầu tiểu tử này, trông hắn bình thường thôi mà.
Bất quá nếu đã là khách của Huyền Thánh trong tộc, hắn cũng chẳng hỏi nhiều nữa, ngược lại nói việc nhà với Thi Phượng Lan.
Hàn huyên một lát, thanh niên nói hắn còn có việc caaf làm rồi chắp tay cáo từ, sau đó đằng vân rời đi.
Nhìn thanh niên rời đi, Giang Bắc Nhiên không khỏi thầm cảm khái trong lòng.
Tông môn đỉnh cấp đúng là trâu bò mà... Người này bất quá chỉ chừng 25 mà đã là Huyền Hoàng đỉnh phong. Nhà các ngươi đều là ăn tiên đan mà lớn à?
Bất quá từ sau lần tới Kỳ quốc lúc trước, Giang Bắc Nhiên đã phát hiện ra loại tình huống này.
Ở Thịnh quốc, tới 20 tuổi mà đạt tới Huyền Linh cũng đủ để được xưng tụng là thiên tài đỉnh cấp rồi, cũng là tinh anh trọng điểm được tông môn bồi dưỡng.
Mà trong tông môn đỉnh cấp ở Kỳ quốc, nếu tới 20 mà chưa tới Huyền Vương là chuyện vô cùng mất mặc, đạt tới Huyền Hoàng mới miễn cưỡng được xưng là thiên tài.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Linh khí ở Lục quốc là nơi xung mãn nhất Huyền Long. Nồng độ cao hơn nhiều so với quốc gia ở biên cảnh như Thịnh quốc. Có thể nói người ta là mỗi ngày ăn thịt cá còn Thịnh quốc là mỗi ngày ăn khoai sắn.
Đây là do thiên thời, so kiểu gì được mà so?
Mặt khác, câu rồng sinh rồng phượng sinh phượng cũng được phát huy cực kỳ tốt ở Huyền Long đại lục.
Đời sau của cường giả tất nhiên mạnh hơn người bình thường nhiều, rất dễ có thể thức tỉnh thiên phú tu luyện. Ngẫu nhiên lại có thêm thể chất đặc thù, ngũ hành linh căn gì đó là chuyện thường ở huyện.
Cho nên, chỉ cần có cường giả đỉnh cấp trong gia tộc, gien của đời sau cũng sẽ phi thường ưu tú.
Hài tử ở Thịnh quốc đại đa số hài tử sau 10 tuổi mới có thể thức tỉnh thiên phú tu luyện. Mà ở Trung Nguyên, hài tử mới 5 tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với thế giới tu luyện, lợi hại hơn có khi đã là Luyện Khí rồi.
Thậm chí còn có người đã tu luyện từ trong bụng mẹ, bất quá Lâm Du Nhạn cũng nói loại này chỉ có trong truyền thuyết, đến cùng có thật không nàng cũng không biết, dù sao trong nhà các nàng cũng không có đời sau yêu nghiệt như thế.
Vì đời sau đủ ưu tú nên gia tộc cũng không quá quan tâm tới việc thu nhận người ngoài.
Vì người tu luyện là sự tồn tại tối cao, dù trong hệ thống chính trị hay phân bố thế lực, cuối cùng vẫn chỉ có nắm đấm lớn mới có thể nói chuyện.
Có được võ lực có thể diệt quốc lại chiếm hữu tài nguyên có chất lượng tốt, có thể nói người tu luyện vô cùng hưởng thụ.
Mà bản tính của con người là ích kỷ, người tu luyện cũng không ngoại lệ, có chỗ tốt đương nhiên chỉ cho người nhân của mình.
Cho nên trong niên đại ban sơ ấy, đa phần người tu luyện chỉ ủng hộ người trong tộc của mình.
Đối với gia tộc người tu luyện mà nói, thiên phú không phải nhân tố để phân chia tài nguyên.
Quan hệ máu mủ mới là chính yếu!
Từ đó cũng tạo ra một vấn đề cực kỳ lớn.
Cũng không phải chỉ cần là con của cường giả là sẽ ưu tú.
Tuy nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng nhưng vẫn có người sinh ra nhi tử ngu xuẩn, chỉ là rất nhiều phụ mẫu đều mặc kệ những điều này.
Dù hòa độ linh khí thân của đứa nhỏ có thấp họ cũng có thể dùng đại lượng tài nguyên kéo lên. Tuy cuối cùng vẫn đạt tới cảnh giới cao nhưng chiến lực sao bằng được thiên tài chân chính.
Loại tình huống này cứ thế kéo dài trăm năm, sau đó các loại vấn đề dần hiện rõ ra. Không ít người nhìn ra được kết cục của việc ‘chỉ phát triển người thân’ này, khả năng phát triển của nó quá thấp.
Cho nên bọn họ đã phá vỡ khái niệm cũ, cho là tự thân tu luyện so với huyết mạch truyền thừa quan trọng hơn. Từ đó, khái niệm ‘tông môn’ ra đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận