Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 564: Sắp Xếp (3)

Sau khi đạt thành nhận thức chung với Chư bạch phiến, Giang Bắc Nhiên cáo từ rời đi. Hắn muốn Lư Lâm quận phát triển thật tốt. Ít nhất trong vòng nửa năm tới mới có kết quả. Hiện tại vẫn đang nằm trong giai đoạn che chở, nào có thể hái quả nhanh như vậy.
Giang Bắc Nhiên rời khỏi Thiên Vân phong, tới gặp sư huynh thông báo mình đã xuất quan.
Thấy Giang Bắc Nhiên, Lục Bạch Quy cao hứng mời hắn vào phòng:
"Ngươi trở về thật đúng lúc, ta cũng vừa xuất quan."
"Sư huynh lại bế quan?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Đúng vậy a, Bắc Đẩu Linh Công ngươi cho ta, đêm đó ta đã đọc suốt đêm, phát hiện công pháp này vô cùng thích hợp với ta."
"Vậy thì quá tốt rồi, cho nên lần này sư huynh xuất quan vì đã luyện thành ư?"
"Ai!"
Lục Bạch Quy khoát khoát tay:
"Công pháp Hoàng cấp nào có dễ luyện như vậy, chỉ vừa cảm ngộ được chút thôi. Lần này xuất quan vì có chuyện cần xử lý.” "Có cảm ngộ là tốt rồi, vậy nói rõ sư huynh cách ngày luyện thành không xa."
"Hy vọng như vậy."
Lục Bạch Quy nói xong bèn đẩy đĩa bánh ngọt lên về phía Giang Bắc Nhiên:
"Nếm thử đi, Mai Hoa Tô của Lâm Giang huyện, rất nổi danh."
"Đa tạ sư huynh."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, cầm một khối Mai Hoa Tô bỏ vào trong miệng.
Trong nháy mắt, một loại mùi thơm đặc thù tản ra trong miệng Giang Bắc Nhiên, có thể nói ngọt mà không ngán, còn chút thanh hương.
"Mai Hoa Tô Lâm Giang huyện, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Thích thì ăn nhiều chút, ta mua không ít, những thứ này ngươi cứ mang về đi."
Lục Bạch Quy nói xong thì lấy một phần Mai Hoa Tô được gói trong giấy dầu.
Lục Bạch Quy nói:
"Ngày mai ta phải tới Lạc Nam quận một chuyến. Đoán chừng sẽ ở đó mười ngày nửa tháng."
"Lạc Nam quận?"
Giang Bắc Nhiên suy tư trong chốc lát:
"Ta nhớ nơi đó nằm trong phạm vi thế lực Vẫn Nhật giáo a? Sư huynh tới đó làm gì?"
"Ha ha, đúng là hoàng thượng, phạm vi của thế lực nào cũng nhớ rõ thế. Không sai, Lạc Nam quận vẫn thuộc về Vẫn Nhật giáo. Lần này ta từng hợp tác với họ khi diệt trừ phản đảng, cho nên họ mời ta tới vì có một số việc phải thương lượng."
"Thì ra là thế."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, chắp tay nói:
"Vậy chúc sư huynh mã đáo thành công."
"Được, mượn cát ngôn của sư đệ."
Sau khi hàn huyên một chút về việc nhà, Giang Bắc Nhiên mới cáo từ rời đi, đi tới Đinh Lan thủy tạ trong Thủy Kính đường.
"Đông, đông, đông."
Nghe được tiếng đập cửa, Tiểu Đóa để chổi xuống hô:
"Tới đây ! ".
Tiểu Đóa mở đại môn ra, đang muốn lên tiếng thì hai mắt trừng lớn:
"Giang sư ca!"
Đồng thời quay đầu hô:
"Đường chủ! Là Giang sư ca tới rồi!"
"Suỵt."
Giang Bắc Nhiên ra dấu với Tiểu Đóa rồi tiến vào, xoay người gài cửa lại.
"Tiểu! Bắc! Nhiên!"
Một thanh âm trung khí mười phần vang lên, bóng người nhanh như điện chớp vọt ra, dùng tốc độ Giang Bắc Nhiên không cách nào né tránh được nhào vào lòng hắn.
"Đã nói một tháng mà! Đã nói một tháng mà! Đã nói một tháng mà!"
Thi Phượng Lan nói bằng giọng có chút nghẹn ngào, dùng nắm đấm loạn đánh lên ngực Giang Bắc Nhiên.
"Ta đã nói nhanh thì một tháng, cũng nói nhất định chỉ một tháng a."
"Ta mặc kệ! Chính là một tháng! Chính là một tháng! Ngươi đến muộn, đại lừa gạt!"
"Ngươi là đang cố tình gây sự."
"Hừ! Rồi sao!"
Nếu là bình thường, Giang Bắc Nhiên sẽ không để ý tới nàng nữa. Chỉ là không biết vì sao hôm nay Thi Phượng Lan dường như đặc biệt kích động, nước mắt đầy trên mặt.
"Chỉ về chậm chút thôi, sao lại khóc rồi?"
Thi Phượng Lan vuốt nước mắt, mân mê miệng:
"Ai bảo trước khi đi ngươi để lại trò chơi cho ta rồi đi lâu vậy.....” "Trách ta?"
"Chính là trách ngươi đó!"
Lúc này Tiểu Đóa mới nói:
"Giang sư ca, hai tháng này đường chủ cả ngày trà không nhớ cơm không nghĩ, đặc biệt lo lắng cho ngươi. Nếu ngươi không về, chỉ sợ đường chủ sẽ đi tìm ngươi đó.” Nghe được Tiểu Đóa nói vậy, Thi Phượng Lan không chỉ không chặn lại mà còn nháy mắt như muốn nói:
"Nói hay lắm, nói thêm chút đi."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười lắc đầu, lấy khăn lau mặt Thi Phượng Lan:
“Lau nước mắt đi, bằng lát nữa ăn bánh quế sẽ không ngon đâu."
Nghe Giang Bắc Nhiên nói muốn làm bánh quế, Thi Phượng Lan không khóc nữa, đi theo Giang Bắc Nhiên:
"Ta còn muốn ăn Long Tu Tô và bánh đậu xanh nữa!"
"Được được được, đúng là voi đòi tiên."
"Đi ăn thôi ! Đi ăn thôi !"
Một lúc lâu sau, Thi Phượng Lan một tay cầm bánh quế, một tay cầm Long Tu Tô, ăn vô cùng sảng khoái, biểu lộ trên mặt cũng thập phần thỏa mãn.
Tiểu Đóa ngồi bên cạnh cũng ăn ngon lành, đôi mắt cười cong thành vành trăng khuyết.
"Giang sư ca, sao điểm tâm ngươi làm có mùi thơm nồng đậm như vậy a, ăn thật ngon nha."
Tiểu Đóa ăn xong một khối bánh đậu xong bèn ca ngợi.
"Không phải ta đã dạy ngươi rồi à?"
"Cũng vì ngươi dạy ta, ta mới không rõ vì sao cách thì giống nhau mà Giang sư ca làm lại ngon như vậy."
"Vậy nói rõ ngươi vẫn chưa dụng tâm làm."
"Thế nhưng... Ta rất dụng tâm mà."
Trong lúc nói chuyện, bánh đậu đã nhanh chóng bị Tiểu Đóa ăn hết. Nàng không để ý chủ tớ, bóc khối bánh khác ăn tiếp.
Mãi tới khi đã ăn hết bàn điểm tâm, Thi Phượng Lan mới xoa bụng nói:
"Ăn ngon thật, Tiểu Bắc Nhiên, ngươi thật sự là đầu bếp đệ nhất thiên hạ a!"
Nhìn bụng nhỏ tròn vo của Thi Phượng Lan, Giang Bắc Nhiên đưa cho nàng một viên đan dược màu lam:
"Dùng đi, có thể giúp ngươi tiêu hóa."
"Không cần đâu !"
Thi Phượng Lan nói xong thì nghiêng đầu sang chỗ khác, vỗ bụng nói:
"Ta muốn để bọn chúng trong bụng ta lâu một chút."
Nói xong, nàng nhảy xuống ghế, lấy bàn cờ ra:
"Mau tới chơi ! mau tới chơi ! ta nghiên cứu ra được rất nhiều cách chơi lợi hại a!” Nhìn Thi Phượng Lan hưng phấn như thế, Giang Bắc Nhiên không khỏi suy nghĩ.
Nếu nói trong số những người hắn biết, người biết nhiều kỳ trận dị bảo nhất là Thi Phượng Lan.
Dù hắn vẫn không biết xuất thân Thi Phượng Lan đến cùng là gì nhưng chỉ dựa vào việc nàng có thể tiện tay lấy ra bảo bối như Cực Lạc Điểu cũng biết nhà nàng giàu đến trình độ nào.
Cho nên, sau khi Giang Bắc Nhiên nhận nhiệm vụ hôm qua, người hắn nghĩ tới đầu tiên là Thi Phượng Lan.
Dù không biết được tất cả tin tức nhưng có manh mối cũng rất giá trị rồi.
Ai, mị lực của phú bà quả nhiên vẫn rất khó chống cự a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận