Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 897: Cảm Ứng Được Nguy Hiểm

Giờ phút này, sắc trời đã không còn sớm, Giang Bắc Nhiên trở lại phòng nhỏ mới phát hiện hai nữ vẫn đang chơi truyền thuyết Huyền Long. Hắn liếc mắt nhìn thẻ bài trên tay của Thi Phượng Lan thì khẽ cười một tiếng, sau đó trực tiếp đi tới gian phòng của mình.
"Tiểu Bắc Nhiên! Ngươi đừng đi! Đêm nay chúng ta tiếp tục chơi mô phỏng tu tiên đi."
Thi Phượng Lan cầm bốn cái thẻ trong tay, quay người hỏi Giang Bắc Nhiên.
"Không được, đêm nay ta phải ngủ sớm."
Nói xong thì đi về phòng của mình.
Nghe "Phanh" một tiếng, Thi Phượng Lan đành phải quay đầu lại, đối diện với gương mặt giảo hoạt của Thi Gia Mộ.
"Ta vừa mới nói chuyện với hắn, ván này tính hòa đi.”
Thi Phượng Lan đề nghị.
"Đương nhiên không được, nào có nửa đường rút lui. Nhanh rút thẻ, nhanh rút thẻ đi."
"Tốt !"
Thi Phượng Lan bất đắc dĩ đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía cửa phòng Giang Bắc Nhiên, sau đó mới tiếp tục chơi với Thi Gia Mộ.
Hôm sau, Giang Bắc Nhiên rời giường xong thì giải quyết vấn đề cơm trưa cho hai nữ, Thi Gia Mộ hỏi Giang Bắc Nhiên:
"Đại thúc, gần đây ngươi có tính làm gì không?"
"Quay về Thịnh quốc."
Nghe được đáp án này, phản ứng của Thi Phượng Lan và Thi Gia Mộ hoàn toàn khác biệt.
Thi Phương Lan thở phào nhẹ nhõm, hai ngày nay Thi Phương Lan vẫn luôn lo sợ chuyện nàng lỡ lời nói cho Thi Gia Mộ biết. Lần này thì may quá, Tiểu Bắc Nhiên đã nói ra rồi, vậy không liên quan gì tới nàng nữa.
Nghĩ đến đây, Thi Phượng Lan húp cháo cũng vui vẻ hơn nhiều.
Người sau thì là có chút kinh ngạc, nàng không ngờ đại thúc sẽ trả lời sảng khoái như vậy.
Đương nhiên, cũng vì việc này thật sự không cần giấu nàng.
"Ừm... Bao lâu thì quay lại?"
Thi Gia Mộ hiếu kỳ nói.
"Không biết."
"Ta... Ta có thể đi cùng ngươi không?"
"Không được."
"Vì cái gì a!"
"Nào có nhiều cái gì vậy chứ, ngươi húp cháo đi.”
Thi Gia Mộ bị cự tuyệt thì có chút uể oải, nhưng rất nhanh đã bị mùi vị của cháo cuốn hút.
Ăn cơm xong, Giang Bắc Nhiên thấy thời gian không sai lệch lắm liền nói với Thi Phương Lan:
"Trông nhà cho kỹ, ta ra ngoài một chuyến."
"Được rồi! Giao cho ta!"
Thi Phượng Lan vỗ ngực chân thành nói.
Giang Bắc Nhiên quen thuộc đi vào Thái Ất quán, vẫn như thường ngày một dạng, không đợi Giang Bắc Nhiên mở miệng, thanh âm của Lục Dương Vũ đã truyền tới từ trên lầu.
"Bắc Nhiên a, ngươi chờ chút, ta xuống ngay."
Đạo phục, mũ rộng vành, thiền trượng.
Đại sảnh lầu một Thái Ất quán, Lục Dương Vũ dùng hình tượng lộn xộn không hài hòa xuất hiện ở trước mặt Giang Bắc Nhiên.
"Cách ăn mặc này của ngươi... ?"
Giang Bắc Nhiên đánh giá Lục Dương Vũ một hồi rồi hỏi.
"Tăng thêm lòng dũng cảm."
Lục Dương Vũ nói xong thì huy động thiền trượng một chút:
"Đi, xuất phát."
Nhìn Lục Dương Vũ mặc đạo phục Bát Quái Trận đi theo phía sau, Giang Bắc Nhiên không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Đồng thời cũng tò mò đến cùng vị quỷ tu kia khủng bố tới mức nào lại khiến Lục Dương Vũ sợ đến như vậy.
Hai người ngồi lên phi tọa Lục Dương Vũ đã chuẩn bị sẵn rồi bay khỏi Thi gia.
Một khắc rời khỏi Thi phủ, Giang Bắc Nhiên đột nhiên nhớ tới trừ lần đi lên Kim Đỉnh đảo ra, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi Thi phủ, cũng coi như đã ‘trạch’ một thời gian rất dài.
Nhưng Giang Bắc Nhiên vừa cảm khái xong thì trước mắt đã nhảy ra ba lựa chọn.
Lựa chọn một: Tiếp tục đi tới.
Ban thưởng: Phong Vũ Huyền Lục , Địa cấp hạ phẩm.
Lựa chọn hai: Đi về phía đông.
Ban thưởng: Đại Dịch Đan Thư , Huyền cấp thượng phẩm.
Lựa chọn ba: Đi về phía nam.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Nhìn nội dung quen thuộc này, Giang Bắc Nhiên vốn đang thư giãn trong nháy mắt sinh lòng cảnh giác.
Sở dĩ hắn thư giãn chủ yếu là vì trong khoảng thời gian này hắn sống ở Thi gia có phần an nhàn, chỉ cần hắn không chủ động đi tới huyền phường, nơi ngư long hỗn tạp kai thì cơ bản sẽ không có nhiệm vụ gì.
Thứ nhất là vì hắn không tới nơi nhiều người, thứ hai là được Thi Hồng Vân bao bọc tốt, cho nên người trong Thi gia muốn động tới hắn thật sự khó khăn.
Nhưng vừa rời khỏi Thi gia thì lỡ mà đụng phải nhân vật nào đó của đại tông môn, Thi Hồng Vân dù không trực tiếp giả bộ không quen biết hắn đi nữa cũng sẽ không hy sinh lợi ích gia tộc để cứu hắn. Cho nên khiêm tốn được vẫn nên khiêm tốn.
Sau khi xác định được nên làm gì thì Giang Bắc Nhiên gọi Lục Dương Vũ lại:
"Nói ta biết phải đi đâu, để ta chọn đường."
"A?"
Lục Dương Vũ có chút khó hiểu:
"Ngươi còn sợ ta đi sai đường à? Yên tâm đi, không sai được."
"Không, chỉ là ta cảm ứng được gần đây có nguy hiểm, cho nên vẫn nên để ta dẫn đường thì hơn."
"Nguy hiểm?"
Lục Dương Vũ nhìn quanh bốn phía nhưng chẳng thấy gì cả:
"Là ngươi nhạy cảm a..."
"Nghe ta."
Nhìn Giang Bắc Nhiên nghiêm túc như thế, Lục Dương Vũ chỉ đành phải thỏa hiệp, chỉ nơi phải tới trên địa đồ cho Giang Bắc Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận