Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 519: Chuyện Ở Làng Chài (1)

Linh hồn kia rõ ràng bị giật mình, nhảy dựng lên ba thước, thân thể dường như càng thêm trong suốt.
"Ngươi... Ngươi là người?"
Giữa không trung, thanh niên run rẩy nhìn về phía Giang Bắc Nhiên mà hỏi.
"Ừm, ta là người."
Giang Bắc Nhiên gật đầu nói.
"Không phải mọi người đã đều chết sạch rồi sao? Sao ngươi vẫn còn sống?” "Đi tới đây."
"Đi... Đi tới đây?"
Thanh niên ngây ra một lúc, dường như cảm xúc đã bình phục lại nhiều.
Từ từ đáp xuống mặt đất, thanh niên nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Xin hỏi... Có phải ta đã chết không?"
"Ừm, đã chết, thành quỷ rồi."
Giang Bắc Nhiên khẳng định.
Im lặng một lát, thanh niên lại kìm lòng không được mà che mặt khóc ồ lên, tự lẩm bẩm:
"Nương tử, đều là ta hại chết các ngươi. Đều tại ta a, ô ô ô."
"Tiểu ca đừng khóc, không ngại thì nói ta biết đến cùng thì nơi này đã xảy ra chuyện gì."
"Tất cả... Tất cả đều chết hết rồi."
Thanh niên hung hăng lắc đầu nói.
"Vậy ngươi muốn báo thù không?"
Nghe được hai chữ báo thù, thanh niên bỗng ngẩng đầu lên nói:
"Muốn! Ta muốn báo thù!"
"Vậy ngươi hãy kể lại mọi chuyện cho ta, thù này ta sẽ thay ngươi báo."
Thanh niên nghe xong thì do dự một chút rồi đáp:
"Nói cho ngươi cũng được, nhưng ta có một điều kiện."
"Nói đi."
"Ngươi có thể giúp ta an táng nương tử của ta không?"
Giang Bắc Nhiên nhìn thân thể hư thối trên mặt đất, hỏi:
"Là nàng sao?"
"Ừm..."
Thanh niên dùng sức gật đầu.
"Được."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì nhìn Mạnh Tư Bội đang ngơ ngác đứng bên cạnh:
"An táng thi thể này, đào hố sâu một chút."
"A?"
Mạnh Tư Bội chỉ mình, khuôn mặt như tràn đầy dấu chấm hỏi.
"Thất thần làm gì, làm việc đi."
Giang Bắc Nhiên dùng ánh mắt ra hiệu rồi nói.
"Cái này..."
Tuy Mạnh Tư Bội không hiểu gì nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, đi đào hố.
Trong Mạnh Tư Bội đào hố, Giang Bắc Nhiên nhìn thanh niên kia nói:
"Bây giờ nói được chưa?"
Thanh niên đầu tiên là nhìn Mạnh Tư Bội, sau đó như nhớ lại gì đó rồi nói:
"Một năm trước, chúng ta ra biển bắt cá thì cứu được một nam nhân hấp hối lên thuyền."
Nói đến đây, thanh niên thở thật dài, sau đó mới tiếp tục nói:
"Chúng ta cứu hắn về trong thôn, tìm đại phu tới trị liệu cho hắn. Qua hai ngày, nam nhân kia đã tỉnh lại, hắn chân thành cảm tạ tất cả chúng ta, cũng nói chúng ta biết hắn là một tiểu thương, trong lúc vận chuyển hàng hóa thì thuyền bị sóng lớn lật ngược. Nếu không ngờ chúng ta, hắn đã sẽ bị cá ăn sạch."
Giang Bắc Nhiên im lặng lắng nghe, cảm thấy hẳn đây là lúc mọi chuyện bắt đầu.
"Tiểu thương kia vì báo ân đã ở lại trong thôn. Hắn rất lợi hại, không chỉ biết y thuật, còn là thợ mộc, giúp người trong thôn rất nhiều. Về sau, cá trong thôn bán cho hắn cũng rẻ hơn ba phần. Dần dà, mọi người cũng chấp nhận hắn, còn cùng xây cho hắn một căn nhà. Không ngờ, đây là lúc ác mộng chính thức bắt đầu..."
Thanh niên nói đến đây, đôi tay không ngừng nắm tóc, biểu hiện thống khổ tới cực điểm.
Giang Bắc Nhiên không thúc giục thanh niên mà dùng tinh thần lực trấn an cảm xúc của thanh niên.
Qua một hồi lâu, rốt cục thanh niên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Tư Bội đã đào xong hố, đang chuẩn bị tới ôm thi thể vợ hắn đi chông.
"An táng cho tốt, lý do cụ thể thì đợi lát nữa bản vương sẽ nói với ngươi."
Giang Bắc Nhiên nói với Mạnh Tư Bội.
Nghe xong Giang Bắc Nhiên giải thích xong, Mạnh Tư Bội vốn đang khó hiểu lúc này mới tốt hơn một chút. Nàng gật đầu, dùng huyền khí bao trùm cái xác rồi chuyển vào hố.
Nhìn thấy nương tử bị ôm đi, thanh niên cũng đi tới bên cạnh.
"Nương tử, ngươi an nghỉ đi, sẽ không còn người dùng côn trùng tra tấn ngươi nữa."
Xong xuôi, Mạnh Tư Bội nhìn Giang Bắc Nhiên, nhận được câu trả lời khẳng định, nàng mới lấp đất lên.
Thanh niên nhìn hố dần bị lấp thì chậm rãi quỳ xuống, bắt đầu gào khóc.
Mãi đến khi thân hình thanh niên trong suốt hơn, hắn mới ổn định lại, lần nữa đứng lên.
"Cần cho ngươi thời gian bình tĩnh lại không?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Không cần, tạ ơn, cám ơn các ngươi."
Thanh niên nói xong thì bái Giang Bắc Nhiên và Mạnh Tư Bội.
Xong xuôi, thanh niên tiếp tục nhớ lại:
"Từ đó, tiểu thương chính thức trở thành người trong thôn chúng ta. Mà mọi người cũng trải qua quãng thời gian tốt hơn, không chỉ không cần đói bụng nữa, còn có thể tích trữ đồ ăn cho mùa đông. Khi mọi người đang vui vẻ thì Liêu thẩm đột nhiên bị bệnh, nàng bệnh rất nghiêm trọng, thân thể lúc lạnh lúc nóng, mời đại phu trên trấn đến cũng không có kết quả."
"Cuối cùng, tiểu thương kia dùng bí phương tổ truyền của hắn cứu được Liêu thẩm, sau khi được cứu sống, thân thể Liêu thẩm càng tốt hơn trước, ngay cả bệnh ở chân cũng hết."
"Từ đó về sau, mọi người càng thêm sùng bái tiểu thương kia, dù là chuyện lớn nhỏ gì cũng tới tìm hắn thương thảo. Từ từ ... mọi người thay đổi, chúng ta không đánh cá nữa, mỗi ngày tụ tập đến nhà của tiểu thương quỳ lạy, hô to Đại Tiên phù hộ. Vì tiểu thương kia nói, chỉ cần chúng ta làm vậy, cam đoan sang năm sẽ cơm no áo ấm, không còn bệnh tật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận