Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 698: Vận Khí San Bằng Trí Thông Minh

Lúc này Lâm Nhân Võ cũng phát tác tính tình, trực tiếp quát:
"Nên nói lão tử đã nói rồi, các ngươi muốn tin hay không thì tùy!"
"Hắc! Bớt làm trò đi!"
Thấy Nhan Tư Uyên nâng đao muốn xông lên, Thu Hồng Lãng vội đưa tay ngăn lại:
"Nhan tông chủ, trước đừng gấp, việc này liên quan khá lớn, hay chúng ta về điều tra cho rõ rồi hẳn quyết định thì tốt hơn."
“Con mẹ nó !"
Nhan Tư Uyên nghe xong thì gắt lên một tiếng:
"Thu què, đến cùng muốn gì ngươi nói thẳng được không? Nói hắn có vấn đề cũng là ngươi, hiện tại muốn bảo vệ hắn cũng là ngươi! Ngươi đến cùng ở phe nào?"
"Bổn quân là suy nghĩ vì Lương quốc, tóm lại chuyện này vẫn nên điều tra cho tốt.” "Còn tra cho tốt cái gì nữa! Mọi chuyện rõ ràng thế này rồi, ta thấy nên trực tiếp giết quách hắn cho xong chuyện.” "Hay lắm, để lão tử xem các ngươi tính giết ta kiểu gì!” Lâm Nhân Võ nghẹn khuất đến bây giờ đã hoàn toàn bạo phát, có bao giờ hắn phải chịu loại ủy khuất này đâu. Hiện tại hắn đã mặc kệ đến cùng phải oan uổng thật không, hắn chỉ muốn giết người ngay thôi!
Mắt thấy hai người sắp đánh, Thu Hồng Lãng đứng ra ngăn cản.
"Nếu chuyện này đúng như bổn quân đoán, vậy phải do bổn quân điều tra rõ ràng, hai vị đều là trụ cột Lương quốc, nếu vì hiểu lầm gì mà khiến ai bị thương cũng tốt.” Thấy Thu Hồng Lãng không đứng về phía mình nữa, Nhan Tư Uyên cũng thu hồi bảo đao rồi nói:
"Được rồi, nể mặt tên què nhà ngươi, lão tử sẽ chờ."
Dù sao nếu đánh nhau thật, một đối một Nhan Tư Uyên cũng không chiếm được tiện nghi từ chỗ Lâm Nhân Võ, đến lúc đó không thắng thì thua thiệt rồi.
Lâm Nhân Võ cũng thở dài một hơi, hòa hoãn cảm xúc rồi nói:
"Lão tử có gì nói đó, chưa làm chính là chưa làm, ngươi cứ tùy tiện mà tra đi!"
"Được rồi, ba ngày, cho bổn quân ba ngày, ta nhất định sẽ tra rõ ràng việc này."
Mấy tông chủ cấp Huyền Hoàng còn lại dù trong lòng cũng có ý kiến nhưng cuối cùng vẫn nén lại. Dù sao Huyền Tông đánh nhau, họ đụng vào không nổi.
Ở nơi xa, Giang Bắc Nhiên thông qua Thiên Nhãn Trận quan sát tất cả.
Giang Bắc Nhiên đã có kinh nghiệm từ trước, cộng với hắn từng luyện tập một lần nên hiện tại viện bày song trọng đại trận với nhiều mắt nhãn dễ như trở bàn tay. Cho nên vừa rồi lúc rời đi hắn không chỉ bày ra U Hoàng Trận mà còn gắn thêm một cái Thiên Nhãn Trận cho nó nữa.
Sở dĩ hắn muốn làm thế bởi vì đã nghĩ tới loại kết quả này.
Người của quốc gia đối địch trốn thoát ngay dưới mí mắt Huyền Hoàng và Huyền Tông, đây là điều vô cùng bất thường.
Bây giờ điều hắn cần làm là quấy cho Lương quốc loạn một chút, không ngờ cơ hội này đã tới. Hơn nữa còn đủ để khiến Lương quốc nhiễu loạn lớn.
Mắt thấy Mạnh Tư Bội tay chân luống cuống bên cạnh, Giang Bắc Nhiên không khỏi sinh lòng cảm khái nói:
"Chẳng lẽ điểm vận khí của nữ nhân này là max điểm sao...” Lần trước khi còn ở trong chướng khí, Giang Bắc Nhiên đã cảm giác được nữ nhân này chỉ cần tùy tiện đi một chút đã có thể tìm được trận nhãn, thật sự không hợp thói thường.
Chỉ cần vận khí đủ tốt là có thể san bằng trí thông minh... Mạnh a.
Ai nói chỉ dựa vào vận khí không đi xa được? Chỉ là do vận khí ngươi chưa đủ thôi!
Thấy người bịt mặt nhìn về phía mình, Mạnh Tư Bội không khỏi trở nên gấp gáp, đầu cũng cúi thấp hơn.
Vừa rồi, khi bị Lâm Nhân Võ bắt được, tâm tình của nàng bất định tới cực điểm. Thậm chí đã nghĩ, nếu đối phương bắt sống nàng, nàng sẽ lập tức tự vẫn.
Nhưng về sau, khi cảm giác được ngày càng nhiều Huyền Tông bay tới, nàng thật sự lâm vào tuyệt vọng, thậm chí nghĩ tới có nên bạo thể tự tuyệt chăng.
Ngay lúc nàng vừa lấy đủ dũng khí thì nghe được thanh âm quen thuộc của vị cao nhân kia.
Vì sao lần nào ta lâm vào nguy nan hắn cũng lúc kịp thời xuất hiện chứ...
Từ lần trước, sau khi biết cao nhân vẫn còn ở Thịnh quốc, dù Mạnh Tư Bội đã cố không cho mình nghĩ tới nữa, nhưng trong đầu vẫn thường xuyên xuất hiện hình bóng cao nhân.
Bây giờ, cao nhân đã xuất hiện, Mạnh Tư Bội không thể không nghĩ tới.
Chẳng lẽ cao nhân vẫn luôn một mực âm thầm bảo hộ ta! ?
Mạnh Tư Bội dần xác thực suy nghĩ này!
Bằng không sao có thể trùng hợp tới mức cao nhân cũng ở Lương quốc, còn ở đúng chỗ, đúng thời điểm, vừa vặn cứu nàng.
Nhiều sự trùng hợp như vậy tụ thành một chỗ, vậy chỉ có một lời giải thích.
Đó chính là cao nhân vẫn luôn âm thầm bảo hộ nàng!
Mạnh Tư Bội sờ lên bờ môi của mình, mừng thầm.
Ta đã nói mà, cao nhân sao có thể không có chút quan tâm nào tới ta chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh Tư Bội nhịn không được ngẩng đầu nhìn cao nhân một chút, dù không thấy rõ đến tột cùng dáng dấp cao nhân ra sao, nhưng nàng vẫn càng nhìn càng thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận