Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 210: Khổng Thiên Thiên

Hiện tại Giang Bắc Nhiên rất muốn thu Mặc Hạ làm tiểu đệ để bồi dưỡng một hạ cấp. Mà bộ dáng đáng thương kia của Mặc Hạ, thật khiến Giang Bắc Nhiên không cách nào cứng lòng hạ quyết tâm cò kè mặc cả với đối phương.
Dù sao cũng không vội, từ từ dạy dỗ là được.
Nghĩ xong, Giang Bắc Nhiên bắt đầu chuẩn bị cho việc rút thăm. Muốn để pháp bảo Hoàng cấp đạt tới hiệu quả tốt nhất, Giang Bắc Nhiên phải chuẩn bị một nghi thức thật hoàn mỹ.
Đầu tiên, Giang Bắc Nhiên cần đốt một ngọn nến, ý là ngân ảnh kiều quang, ánh sao sáng trên trời, chiếu rọi khắp nơi, đệ tử thành kính cầu xin.
Tiếp đó Giang Bắc Nhiên lại lấy một thanh Yên Linh Hương từ trong nhẫn càn khôn ra. Yên Linh Hương này là Giang Bắc Nhiên đặc biệt tới Tĩnh Tâm tông xin được, vì Tĩnh Tâm tông rất linh nên hương hỏa vẫn luôn cường thịnh.
Mà Yên Linh Hương chính là hương linh nghiệm nhất trong Tĩnh Tâm tông.
Lúc dâng hương dùng ba thanh, ý là Tam Bảo Hương.
Mặt khác, lúc dâng hương cũng phải chú ý, dùng tay trái cầm hương, trong bát toán, tay trái là cát, tay phải là hung.
Sau đó dùng tay trái cắm một thanh hương vào trong lò, lại cắm một thanh hương bên trái, thanh thứ ba cắm bên phải.
Ba thanh hương phải cách nhau một tấc, đại biểu cho sự thành tâm của tín đồ.
Chỉ thế đã tốn thời gian một chén trà, sau khi làm xong, Giang Bắc Nhiên chậm rãi quỳ lên bồ đoàn, sau đó thả lỏng thân thể. Lúc rút thăm kiêng kỵ nhất là quá khẩn trương hoặc gấp rút, nhất định phải để tâm yên tĩnh, khi tâm như nước chảy mới có thể rút thăm.
"Răng rắc răng rắc răng rắc ".
Giang Bắc Nhiên chuẩn bị xong thì lay Như Ý Thiêm Đồng ba lần, đồng thời thầm cầu khẩn: Vô Lượng Thiên Tôn, xin phù hộ đệ tử gặp dữ hóa lành, ban cho ta một kiện bảo vật phòng thân.
Sau cái lắc thứ ba, một tấm thẻ có quang mang màu nâu rơi ra, cũng như thẻ mà Quan Thập An rút được trước đó, thẻ nâu cũng lơ lửng trên không trung.
Giang Bắc Nhiên cũng không vội đi lấy cái thẻ mà cầm keo được đặt trên bàn lên.
Lần đầu tiên là âm dương.
Lần thứ hai là âm dương cách biệt.
Lần thứ ba, một âm một dương.
Một lần đã thành?
Giang Bắc Nhiên có chút thụ sủng nhược kinh.
Nếu cả ba lần keo đều ra một âm một dương mới được rút thẻ, ngược lại sau ba lần mà không ra lần âm dương nào thì không được rút quẻ nữa.
"Hô..."
Giang Bắc Nhiên khẽ thở phào một hơi, vươn tay lấy cái thẻ lơ lửng giữa không trung kia, học Quan tông chủ hô một tiếng biến.
Trong chốc lát, cái thẻ màu nâu không còn tỏa sáng nữa mà hóa thành một kiện áo choàng bằng da khoác lên người Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên cầm áo choàng lên kiểm tra, ánh mắt lộ ra thần sắc mừng rỡ.
"Tuyệt phẩm!"
Tính phòng ngự của áo choàng này tuyệt đối đạt đến trình độ tuyệt phẩm, trong đó còn ẩn chứa một lượng lớn linh lực, hẳn là có chỗ đặc thù.
Dù là tuyệt phẩm nhưng vẫn khiến Giang Bắc Nhiên có chút thất vọng. Cơ mà so với Quan Thập An thì tốt hơn nhiều rồi, mấu chốt ở chỗ, Giang Bắc Nhiên xác định câu nói kia của Quan tông chủ không sai, đó là càng am hiểu về bói toán, càng dễ cầu được đồ tốt.
Nếu ta có thể chuẩn bị đầy đủ hơn, điểm bói toán cao hơn... Chẳng phải khả năng cao sẽ rút được pháp bảo à! ?
Nếu thật có thể làm được như vậy, giá trị Như Ý Thiêm Đồng này tuyệt đối không chỉ là pháp bảo Hoàng cấp hạ phẩm! Có được nó, chẳng khác nào có vô số pháp bảo Hoàng cấp pháp bảo a.
Trong nháy mắt Giang Bắc Nhiên đã hiểu giá trị của Như Ý Thiêm Đồng, hắn bỗng cảm thấy có lỗi vì đã thầm chửi Quan tông chủ hồi chiều.
Đây là kiện pháp bảo có tiềm lực rất lớn a!
Nhưng vẫn có cái hạn chế, nếu gặp phải tình huống đột ngột khiến hắn không có thời gian làm nghi thức bói toán thì hiệu quả sẽ giảm đi đáng kể.
Bất quá vấn đề không lớn, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, Như Ý Thiêm Đồng vẫn khiến Giang Bắc Nhiên vô cùng hài lòng.
Quan tông chủ cũng quá hào phóng rồi... Đúng là người tốt a, chỉ bằng điểm này, ta nhất định sẽ không đi ma giáo!
Ngày thứ hai, trong lúc Quan Thập An và Ân Giang Hồng đang điều tra, cả hai phe thấy Giang Bắc Nhiên đi tới thì không ngừng tràn lên hỏi thăm.
Trong lúc này, Giang Bắc Nhiên mới nhắc Quan Thập An và Ân Giang Hồng phải tùy thời sử dụng huyền thức điều tra xung quanh, phòng ngừa vẫn còn người trà trộn trong đám đông, đừng ôm tâm lý may mắn khiến tình huống trở nên tệ hơn.
Đối với Huyền Tông cường đại mà nói, để huyền thức bao trùm toàn bộ Yểm Nguyệt tông hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu cứ mãi như vậy, dù là Huyền Tông cũng sẽ có lúc mệt mỏi, vì thế hai người thương lượng cùng nhau, thay phiên sử dụng huyền thức theo dõi.
Còn về điều tra thì Giang Bắc Nhiên không giúp được giúp cái gì, vì thế hắn lựa chọn rong chơi khắp nơi trong Yểm Nguyệt tông, xem thử có thể phát hiện ra gì đó không.
Giang Bắc Nhiên đi qua một cái cầu hình vòm, quẹo vào trong một hẻm nhỏ.
Ngay sau đó, một thân ảnh khác nhanh chóng tiến vào hẻm nhỏ.
A... Người đâu.
Khổng Thiên Thiên đứng trong ngõ hẻm nhìn trước nhìn sau vẫn chẳng thấy ai.
Rõ ràng thấy hắn vào đây mà.
"Đang tìm ta?"
Lúc này, Giang Bắc Nhiên nhảy xuống từ trên nóc nhà, đứng đối diện Khổng Thiên Thiên.
Đúng là xuất hiện theo kiểu như trong phim truyền hình này rất thú vị a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận