Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 91: Thảo Luận

Ngu Quy Miểu có tuổi tác nhỏ nhất cũng kéo khăn che mặt xuống:
"Chơi thật vui, ta còn muốn làm lại lần nữa! Chúng ta thay ám hiệu khác làm lại đi.”
"Ai nha, chúng ta đâu phải tới chơi, là có chính sự muốn làm đấy."
Ngu Quy Chủy vừa nói vừa lấy một hộp đựng thức ăn từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Liễu Tử Câm:
"Tử Câm tỷ, đây là Phục Linh Giáp Bánh ta mang tới, đem từ nhà ta đó, ăn rất ngon."
"Ừm, nghe là thấy ngon rồi, các ngươi đặt lên bàn trước đi.”
Hai tỷ muội Ngu gia còn lại cũng đem lư hương và lá trà của mình tới.
Nhóm huân hương lên, năm người ngồi quanh bàn vuông.
"Ừm... Hôm nay chủ đề chúng ta thảo luận đã có, chính là xem thử lúc ở cùng với đại sư huynh nên chú ý điều gì.”
"Đầu tiên, ước pháp tam chương của sư huynh khẳng định đáng để thảo luận nhất, cái thứ nhất..."
Trong lúc Liễu Tử Câm nói chuyện, Ngu Quy Miểu lặng lẽ đưa ta về phía Phục Linh Giáp Bánh đặt trên bàn, nhưng vào lúc nàng sắp đụng tới thì bị Ngu Quy Chủy đánh một cái.
"Không lễ phép , chờ Tử Câm tỷ ăn trước đã."
"Ô... Biết rồi."
Ngu Quy Miểu lè lưỡi rút tay về.
Liễu Tử Câm thấy thế thì cười, cầm một khối Phục Linh Giáp Bánh đưa tới trước mặt Ngu Quy Miểu nói:
"Tùy tiện đi, không cần nghiêm túc như vậy."
"Hắc hắc, tạ ơn Tử Câm tỷ."
Ngu Quy Miểu lung lay hai chân cám ơn.
Liễu Tử Câm vuốt cái mũi ngọc của Ngu Quy Miểu rồi ngồi về chỗ:
"Điều thứ nhất là có thể nói chúng ta học được những gì nhưng không được nói cho người khác biết sư huynh có thể làm gì. Dựa vào điều này, ta cảm thấy sư huynh không muốn người khác biết sự xuất chúng của mình.
Phương Thu Dao nghe xong thì như có điều suy nghĩ mà gật đầu, nhấc tay nói:
"Thích hợp, cần phải chú ý hai chữ này, phải biết nên nói gì, không nên nói gì.”
"Ừm..."
Ngu Quy Thủy suy nghĩ một lát rồi lấy một tờ giấy ra:
"Nếu không chúng ta thử viết những gì sư huynh am hiểu ra đây đi.”
"A, không cần, cái này ta đã chuẩn bị xong."
Liễu Tử Câm nói xong thì phát cho mỗi người một tờ giấy:
"Ta đã tổng kết lại rồi, nếu có gì mọi người có thể bổ sung.”
"Oa, Tử Câm tỷ có lòng."
Ngu Quy Thủy nhận rồi nhìn lướt qua tờ giấy, phát hiện phía trên đã viết rất toàn diện, thậm chí còn có những điều nàng không nghĩ tới.
"Sư huynh còn am hiểu vẽ tranh nữa?"
Ngu Quy Thủy hơi kinh ngạc hỏi.
"Đúng thế."
Liễu Tử Câm gật đầu:
"Còn nhớ Hội Đồ Lục sư huynh cho ta không? Về sau ta đã điều tra qua, trên thị trường căn bản không có bán, hẳn là sư huynh tự viết."
"Oa a !"
Bốn sư muội đồng loạt thán phục.
"Hơn nữa..."
Liễu Tử Câm nói xong thì lấy quyển Hội Đồ Lục kia ra, lật đến giữa trang:
"Các ngươi nhìn bức tranh này đi."
"Oa..."
Bốn người cùng nhau kinh hô.
Chỉ thấy trên đó vẽ sông núi, chỗ ở các kiểu sống động như thật.
Mà dòng sông trải dài khắp bản vẽ trông rất linh hoạt và tự nhiên.
"Cái này... Tranh này thật lợi hại a."
Ngu Quy Chủy nhịn không được đứng lên nói với Liễu Tử Câm:
"Tử Câm tỷ, có thể đưa ta kỹ hơn một chút không?"
"Đương nhiên."
Liễu Tử Câm nói xong thì đưa Hội Đồ Lục cho Ngu Quy Chủy.
Sau khi nhìn một hồi, Ngu Quy Chủy mới hít sâu một hơi, cảm khái nói:
"Khi còn ở nhà ta từng học qua hai năm hội họa, nói như lão sư của ta thì bức tranh lấy nước là huyết mạch, lấy cỏ cây là lông tóc, lấy mây khói là màu da. Trong bức tranh, núi vì nước mà sống, cỏ cây vì hoa mà tồn tại, đến mây khói cũng xinh đẹp duyên dáng thế này. Mỗi một cảnh vật đều được an bài vừa đủ, rất có thể tưởng tượng được đây chỉ là một bức địa đồ...”
Ngu Quy Chủy đặt Hội Đồ Lục lên bàn, Liễu Tử Câm gật đầu nói:
"Mặc dù trước đó ta cảm thấy bức tranh này phi thường lợi hại, nhưng nghe ngươi nói xong lại càng cảm thấy sư huynh đúng là thiên phú hơn người.”
Ngu Quy Miểu nghe xong cũng gật đầu:
"Đúng vậy a, ta cảm thấy sư huynh mà biết gì thì nhất định đều tinh thông thứ đó.”
"Ừm, trừ mấy cái ta viết này, còn gì khác cần bổ sung không?"
"Ta... Ta còn có điều muốn bổ sung."
Lúc này Phương Thu Dao mới yếu ớt giơ tay lên nói.
Nhìn bốn đôi mắt đẹp hướng về phía mình, Phương Thu Dao nói ra:
"Những chuyện ta sắp nói, các ngươi tuyệt không thể nói ra ngoài, chuyện này chỉ có năm người chúng ta biết thôi.”
Nghe Phương Thu Dao nghiêm túc như vậy, bốn người khác lập tức cam đoan mình không nói ra ngoài.
"Sư huynh hắn... Hẳn là còn biết chế tác ám khí."
Đêm đó, làn khói đen sư huynh dùng để cứu nàng vẫn còn như mới trong ký ức của Phương Thu Dao. Cảm giác ngũ quan phong bế tưởng chừng đơn giản nhưng lại mang tới hiệu quả đáng sợ không gì sánh được. Nếu có người xuống tay với nàng trong làn khói đó. Chỉ sợ ngay cả nhận ra bản thân bị thương ở đâu nàng cũng chẳng làm được.
"Ám khí! ?"
Ba tỷ muội không khỏi giật mình, chỉ có Liễu Tử Câm như có điều suy nghĩ, cũng như vừa nhận ra điều gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận