Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 721: Hẹn Hò Với Sư Huynh (2)

Vào lúc Lâm Du Nhạn đang tự hỏi có nên cọ mặt vào viên ngọc không thì Giang Bắc Nhiên lại đưa thêm một túi gấm cho nàng.
Thấy Lâm Du Nhạn cầm trong tay, Giang Bắc Nhiên lại tiếp tục nói:
"Giúp ta làm một chuyện, chuyện gì thì ta đã viết trong đó.”
"Vâng! Ta nhất định sẽ hoàn thành!"
Lâm Du Nhạn không chút nghĩ ngợi đã đáp.
"Vậy cứ như thế, chờ ngươi hoàn thành ta sẽ tới tìm ngươi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì quay người rời đi.
Chờ đến khi bóng lưng sư huynh hoàn toàn biến mất, Lâm Du Nhạn mới cẩn thận từng li từng tí mở cẩm nang ra.
Bên trong là một tấm tờ giấy, Lâm Du Nhạn càng đọc càng vui, khí tức cũng ngày càng nặng, cuối cùng nhịn không được dùng tay lau đi vết nước miếng nơi khóe miệng.
"Sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ làm một thê tử tốt!"
Nói xong, Lâm Du Nhạn nhảy cà tưng quay về tông môn, trên đường đi, nàng nghĩ đến nội dung được viết trong cẩm nang thì nhịn không được vỗ một chưởng lên tảng đá bên cạnh.
Chỉ nghe "đùng chít chít" một tiếng, cục đá to trực tiếp vỡ ra.
"Ai nha."
Lâm Du Nhạn kinh hô một tiếng, nhìn xem tảng đá đã hóa thành bụi mịn rồi vừa hát vừa chạy về tông môn.
An bài xong mọi chuyện, Giang Bắc Nhiên ngửa mặt lên trời thở dài, nhận mệnh đi tới Đinh Lan thủy tạ.
Tới bên ngoài Đinh Lan thủy tạ, Giang Bắc Nhiên phát hiện Thi Phượng Lan đang đứng dựa lưng vào cột ở cửa ra vào đợi hắn.
"Tiểu Bắc Nhiên!"
Thấy Giang Bắc Nhiên đi tới, Thi Phượng Lan lập tức vung tay, nhưng vừa vung được một nửa lại tranh thủ bịt miệng lại, vì nàng thấy ánh mắt Tiểu Bắc Nhiên dần nheo lại.
"Phải khiêm tốn... Phải khiêm tốn..."
Nhỏ giọng nói ba chữ này, Thi Phượng Lan rón rén quay về sân.
Chờ Tiểu Đóa đóng cửa lại, Giang Bắc Nhiên mới đi vào phòng chính, nói với Thi Phượng Lan:
"Nếu còn như vậy, về sau ta và ngươi sẽ cách nhau một thước xem như khoảng cách an toàn."
"Đừng đừng đừng."
Thi Phượng Lan không ngừng lắc đầu:
"Ta biết sai rồi, không dám nữa."
"Thu thập mọi thứ xong chưa?"
"Thu thập xong rồi!"
Thi Phượng Lan dùng sức gật đầu một cái:
"Chúng ta đi liền bây giờ sao?"
"Nếu ngươi không còn gì làm thì chúng ta có thể chuẩn bị xuất phát."
Đối với Giang Bắc Nhiên mà nói, đau dài không bằng đau ngắn, dù sao sớm muộn cũng phải muốn đi, còn không bằng đi sớm một chút, bớt chịu hành hạ về mặt tâm lý hơn.
"Tiểu Bắc Nhiên..."
Khuôn mặt Thi Phượng Lan đột nhiên đỏ lên:
"Không ngờ ngươi lại muốn về nhà ta như vậy.”
Giang Bắc Nhiên không để ý tới Thi Phượng Lan, hắn ngồi vào trước bàn, mở miệng nói:
"Trước khi về nhà ngươi ta có chuyện muốn hỏi, ngồi đi."
Thi Phượng Lan nghe xong thì a một tiếng, kéo ghế ngồi xuống đối diện Giang Bắc Nhiên.
"Thi gia các ngươi thuộc nước nào?"
Không thấy hệ thống nhảy ra bất kỳ nhiệm vụ nào, Giang Bắc Nhiên lập tức xác định thời cơ đã tới. Trước kia chỉ hỏi mé mé thì nhiệm vụ đã bị phát động, hiện tại hỏi trực tiếp lại chẳng sao.
"Đồng quốc."
Thi Phượng Lan đáp.
Đồng quốc à...
Đối với lục quốc Trung Nguyên, Giang Bắc Nhiên không hiểu lắm, chỉ biết từ sau lần nói chuyện với Lâm Du Nhạn mà thôi. Vì Lâm Du Nhạn là người Kỳ quốc nên chỉ nói về Kỳ quốc, Giang Bắc Nhiên vẫn chưa biết gì về năm nước còn lại. Chỉ biết Đồng quốc là một trong lục quốc thuộc Trung Nguyên mà thôi.
"Ngươi am hiểu bao nhiêu về Đồng quốc?"
Giang Bắc Nhiên lại hỏi.
"Đồng quốc a... Không có chỗ nào chơi vui cả, rất nhàm chán."
"Ta hỏi là, nhà ngươi ở vị trí nào tại Đồng quốc, chính trị Đồng quốc thế nào, thế lực phân bố cùng các loại cường tông ở Đồng quốc ra sao."
"Cái này... Cái này..."
Thi Phượng Lan hết nhìn đông lại nhìn tây, có thể nhìn ra nàng đang suy nghĩ.
"Ai, thôi."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu.
Mặt mũi Giang Bắc Nhiên tràn đầy thất vọng, Thi Phượng Lan ủy khuất nói:
"Ta vốn cũng chưa từng ra ngoài... nên sao biết những thứ này được."
"Không sao, ta đi thám thính là được."
Dưới tình huống bình thường, theo tính tình của Giang Bắc Nhiên, khi tới một nơi hoàn toàn xa lạ, trước đó hắn sẽ đi điều tra một phen, nhưng tình huống lần này lại không giống nhau lắm.
Đầu tiên, nếu không phải Lâm Du Nhạn là thành viên của đại gia tộc Huyền Thánh thì với loại thủ hạ không biết gì này Giang Bắc Nhiên đã không nhận.
"Nếu không để ta trở về tìm người giúp ngươi hỏi han một phen nhé?"
Thi Phượng Lan hỏi.
"Nói sau đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Thi Phượng Lan cao hứng đuổi theo Giang Bắc Nhiên, phất phất tay với Tiểu Đóa:
"Tiểu Đóa, trông nhà cho kỹ nha."
"Đã biết, đường chủ."
Tiểu Đóa hành lễ nói.
Giang Bắc Nhiên vừa tính triệu hồi tường vân thì bỗng nhìn Thi Phượng Lan hỏi:
"Bình thường ngươi về nhà bằng gì?"
"Ngồi cái này."
Thi Phượng Lan nói xong thì lấy một cái phi phủ ra.
"Đây là... Phi phủ?"
Giang Bắc Nhiên nhịn không được co rúm khóe miệng hai lần.
Muốn nói phương tiện giao thông nào xa xỉ nhất thì phi phủ khẳng định xếp đầu. Phi phủ là gì? Nghĩa trên mặt chữ a, là một phủ đệ biết bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận