Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 421: Cự Tuyệt Triệt Để

Bây giờ hắn đã xác định được, Tiền Tiểu Đông có mạng nhân vật chính, Giang Bắc Nhiên không khỏi thầm so sánh ba nhân vật chính mình từng gặp được.
Cuối cùng, hắn phát hiện dù cùng là nhân vật chính nhưng vẫn sự chênh lệch về cấp bậc, có thể phát động nhiệm vụ Thiên cấp như Diệp Phàm mới là nhân vật chính thật, mà Lệ Phục Thành và Tiền Tiểu Đông chỉ phát động nhiệm vụ Địa cấp thôi.
Điều này chứng tỏ Diệp Phàm có tiềm lực hơn hẳn hai người còn lại, tiếp xúc với Diệp Phàm cũng đem tới rắc rối lớn hơn.
Giang Bắc Nhiên không nghĩ nữa, quả quyết chọn số 4, dù sao hắn cũng xác định bản thân tuyệt đối sẽ không làm sư phụ của nhân vật chính.
"Bần đạo trước giờ không thu đồ đệ."
Khoát khoát tay, Giang Bắc Nhiên quay người rời đi.
"Đại phu! Thương lượng một chút, lại thương lượng một chút."
Tiền Tiểu Đông một đường đuổi theo Giang Bắc Nhiên:
"Ta có thể chịu được cực khổ, học cũng rất nhanh, van xin ngài, ngài nhận ta đi."
Cứ như vậy, Tiền Tiểu Đông quấn lấy Giang Bắc Nhiên một đường, mãi tới khi ra khỏi thôn vẫn còn đi theo.
"Đại phu, ngài khát không? Ta có nước mật ong, rất ngọt, ngài nếm thử đi."
"Đại phu, ngài nhìn nè! Ta bắt được con thỏ! Ta giúp ngài nướng lên! Ta nướng thỏ đặc biệt ngon!"
"Đại phu, ngài đi về phía trước nữa là Đức Lăng trấn đo, ngài muốn đi đâu? Ta rất quen thuộc nơi đó, ta chỉ đường cho ngài nhé."
Trên đường đi, Giang Bắc Nhiên nhìn Tiền Tiểu Đông ân cần không gì sánh được, hắn cảm nhận được tiểu tử này rất có dã tâm, thấy cơ hội là bổ nhào lên ngay.
Ặc... Thế này không giống nhân vật chính lắm nha.
Dấu hiệu nhận biết nhân vật chính là người vô dục vô cầu, “tay không leo núi” nhưng kỳ ngộ vẫn không ngừng hướng về phía hắn, cứ như con trai của trời vậy, cha hắn luôn cảm thấy hắn ăn không no, suốt ngày nhét cơm vào miệng hắn!
Dạng như Tiền Tiểu Đông... Ngược càng giống nhân vật phản diện hơn.
Hắn có dã tâm, biết mình muốn cái gì, nhìn thấy cơ hội thì cắn chết không buông, cuối cùng cũng thành bá nghiệp, nhưng cuối cùng của cuối cùng vẫn tránh không được bị nhân vật chính đè xuống đánh, kết cục bi thảm.
Nhưng bất kể nói thế nào, Giang Bắc Nhiên có thể nhìn ra được tương lai lừng lẫy của Tiền Tiểu Đông, đáng giá đầu tư.
Cũng giống Lệ Phục Thành, hắn chỉ bỏ ra một cuốn sách trận pháp lại thu hoạch một Thiên Hạ hội, tin tưởng Tiền Tiểu Đông cũng không kém là bao.
Đi vào Đức Lăng trấn xong, Tiền Tiểu Đông quả nhiên nhiệt tình dẫn đường, nơi nào có đồ ăn ngon, nơi nào có chỗ uống ngon, nơi nào có chỗ chơi vui, thậm chí nơi nào có cô nương xinh đẹp hắn đều biết.
Điều khiến Giang Bắc Nhiên không khỏi cảm khái là đám hài tử không bị học đường trói buộc này hài thật sự đã trưởng thành rất sớm.
Khi đi ngang qua một khách sạn, Tiền Tiểu Đông nhảy lên bậc thang giới thiệu:
"Đây là Hỉ Lai khách sạn, thịt vịt nướng ở đây ngon nhất trong trấn! Họ có rượu đế uống cũng rất ngon."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì hiếu kỳ:
"Ngươi từng nếm qua rồi?"
Tiền Tiểu Đông nghe xong thì ngượng ngùng gãi đầu:
“Ta chỉ nghe đồn thôi, chưa được vào quán rượu ăn lần nào.” "Thật sự chưa từng nếm qua?"
Giang Bắc Nhiên lại hỏi.
"Ây..."
Thấy Giang Bắc Nhiên nhìn thẳng mắt mình, Tiền Tiểu Đông cười hắc hắc:
"Ta từng chạy tới sau bếp của họ ăn vụng hai lần, thật sự ăn rất ngon."
Giang Bắc Nhiên cười lắc đầu, quay người tiến vào Hỉ Lai khách sạn.
Tiểu nhị thấy Giang Bắc Nhiên đi tới thì đi ra đón, ân cần hô:
"Khách quan, mời vào trong ! ngài nghỉ chân hay ở trọ?"
"Nghỉ chân."
"Được rồi, mời ngài vào trong."
Giang Bắc Nhiên chọn một cái bàn gần cửa sổ rồi nói thẳng:
"Nghe nói thịt vịt nướng của các ngươi rất ngon, lấy cho ta một phần, cùng một bầu rượu gạo."
"Được rồi, một phần thịt vịt nướng ! một bầu rượu gạo !"
Kêu món xong, tiểu nhị nói tiếp:
"Khách quan, xin ngài yên tâm, thịt vịt nướng là chiêu bài của chúng ta đó, cam đoan ngài ăn vào sẽ thích."
Chờ tiểu nhị rời đi, Tiền Tiểu Đông ngồi trên ghế đẩu cao hứng đung đưa hai chân, đây là lần đầu tiên hắn vào từ cửa chính khách sạn, mặt khác... Hắn cảm thấy đại phu dẫn mình đi ăn cơm xem như một khởi đầu tốt, hắn cứ cố gắng hết sức, nhất định có thể dùng thành ý đả động đối phương.
Thời gian chừng một chén trà, thịt vịt nướng và rượu gạo đã được bưng lên.
Tiểu nhị cũng bưng theo vài cái bình.
Giang Bắc Nhiên vốn cho rằng trong bình là rượu, nhưng dùng mũi ngửi ngửi thì phát hiện không phải.
Tiểu nhị đặt bình lên bàn, nở nụ cười:
"Khách quan, bình này là một loại đường do tiểu điếm tự chế, ngài muốn nếm thử không?” "Kẹo mạch nha sao?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Không phải, gọi đường ngô, chua chua ngọt ngọt, là món khai vị."
Giang Bắc Nhiên nhìn Tiền Tiểu Đông, hỏi:
"Ngươi muốn ăn không?"
Tiểu nhị nghe xong thì đẩy bình tới trước mặt Tiền Tiểu Đông.
"Hài tử tới đây ăn xong đều khen, tiểu khách quan có muốn thử một chút không?"
Tiền Tiểu Đông nhìn bình đường rồi hỏi:
"Đường này bán thế nào?"
"Ban đầu bán giá vốn, bây giờ chỉ cần hai tiền là được nắn một lần rồi.” Tiểu Đông đảo mắt, đưa tiểu nhị hai đồng tiền.
"Tiểu khách quan hào khí!"
Tiểu nhị khen một câu rồi đẩy cái bình lại gần Tiền Tiểu Đông hơn:
"Đây, đều là của ngươi."
Nhưng Tiền Tiểu Đông lại mỉm cười:
"Hay mời tiểu nhị ca làm cho ta xem đi."
Tiểu nhị nghe xong thì không khỏi sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn Tiền Tiểu Đông, sau đó mới nói:
"Được, nếu tiểu khách quan không chê, để ta nắn giúp ngươi."
Tiểu nhị nói xong thì đặt một thanh ngô đường lên bàn.
"Tạ ơn."
Tiền Tiểu Đông mỉm cười nói.
"Hai vị từ từ dùng, có việc ngài cứ gọi."
Nói xong thì rút lui.
Giang Bắc Nhiên nhìn Tiền Tiểu Đông, sớm đã phát hiện tiểu tâm tư của thằng bé:
"Vì sao lại kêu tiểu nhị nắn đường giúp ngươi?"
Tiền Tiểu Đông nghe xong lập tức duỗi tay mình ra:
"Tay ta nhỏ, để ta nắn đường chỉ sự không ăn được bao nhiêu.” Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cười gật gật đầu.
Từ lúc tiểu nhị ân cần đẩy bình đừng tới chỗ Tiền Tiểu Đông, Giang Bắc Nhiên đã nhìn ra đây là trò vặt của thương gia. Để tiểu hài tử nắng đường, phần bán sẽ khá ít.
Đầu óc thật sự rất tốt, cũng không biết có thiên phú tu luyện không.
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa cắn một miếng chân gà, hương thơm tràn ngập khoang miệng, giòn xốp đủ vị.
"Đúng là không tệ."
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, một vịt cứ thế tiến vào trong bụng hai người, cơm nước no nê xong, hai người cùng rời khỏi khách sạn, cứ như vậy bắt đầu đi dạo chợ đêm, Tiền Tiểu Đông cảm thấy mình đã khá thân với đại phu, lần nữa mở miệng nói:
"Đại phu, xin cho ta làm học đồ của ngài đi. Từ nhỏ ta đã có mơ ước trở thành đại phu, cứu vớt người trong thiên hạ, mà ngài chính là đại phu tốt nhất ta từng gặp.” Nói xong, Tiền Tiểu Đông trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu.
“Nói rồi, bần đạo không thu đồ đệ."
"Đại phu, ta..."
Tiền Tiểu Đông nói xong thì ngẩng đầu, lại phát hiện đã không thấy đại phu đâu.
Biểu hiện hôm nay của Tiền Tiểu Đông rất tốt, lại đủ thành ý, từ thái độ của đại phu, hắn đoán được đối phương cũng rất thích mình.
Hắn vốn tưởng lần này bái sư ăn chắc rồi, ai ngờ lại bị cự tuyệt triệt để như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận