Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 301: Bắt Mạch

"Đa tạ Diệp lão gia."
Thấy kế hoạch thành công, Cố Thanh Hoan tươi cười đáp.
Đã không giải quyết được vấn đề từ hôn thì không cần để ý tới nữa, Cố Thanh Hoan chọn cách thực tế, thỏa mãn Diệp gia.
Chỉ cần cửa hàng của Diệp gia có đan dược tam phẩm cùng tứ phẩm, thoái hôn hay không có quan hệ gì? Gia tộc khác còn cũng phải đến xin hợp tác cùng thôi.
Diệp Lăng Thiên cao hứng cười hai tiếng, nghiêm túc nhìn Cố Thanh Hoan hỏi:
"Bất quá ta vẫn không hiểu, ta tin người muốn hợp tác với Tống lão bản mấy ngày gần đây không ít, vì sao Tống lão bản lại chọn Diệp gia chúng ta."
Cố Thanh Hoan đã sớm nghĩ tới Diệp Lăng Thiên sẽ hỏi câu này:
"Vì Diệp gia là nơi cần ta trợ giúp nhất."
"Ha ha ha ha!"
Diệp Lăng Thiên nghe xong thì ngửa mặt lên trời cười to:
"Tốt! Ta thích hợp tác với người thông minh."
Ý của Cố Thanh Hoan rất đơn giản, đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi vẫn hơn dệt hoa trên gấm, thật sự hắn có thể tìm Hồng gia hoặc Thiệu gia hợp tác, nhưng đó là hai gia tộc đỉnh cấp trong Tập Nguyên trấn, hắn khẳng định không được hưởng đãi ngộ như ở Diệp gia.
Cứ như vậy, Cố Thanh Hoan thành công đạt thành quan hệ hợp tác với Diệp gia, cũng bắt đầu tiến thêm một bước trong kế hoạch.
Từ sau khi Diệp gia giải quyết xong chuyện từ hôn, sinh ý không ngừng phát triển, thậm chí trong mơ hồ còn muốn vượt qua hai đại gia tộc Hồng Thiệu.
Một ngày này, Diệp Phàm vừa tu luyện xong đột nhiên nhận được thông báo của quản gia, nói lão gia kêu hắn tới một chuyến.
Đáp ứng xong, Diệp Phàm đổi bộ quần áo sạch đi vào đại sảnh.
"Gia gia."
Diệp Phàm hành lễ với Diệp Lăng Thiên xong cũng cung kính hành lễ Cố Thanh Hoan cùng Lạc Văn Chu trong phòng:
"Tống tiên sinh, Lâm tiên sinh."
Đối với hai vị khách khanh này, Diệp Phàm cảm thấy sùng bái khó lòng có được.
Vì từ khi hai người này vào Diệp gia, sự nghiệp Diệp gia phát triển không ngừng, chuyện từ hôn như chưa từng xảy ra. Việc này khiến không gian sinh tồn cả hắn cũng lớn hơn rất nhiều, đám biểu huynh đệ lại có thể nghênh ngang đi câu lan nghe hát mà không phải trút giận lên người hắn.
Cho nên, với hai vị khách khanh có bản lĩnh lớn anfy. Diệp Phàm vô cùng cảm kích.
Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Phàm gật đầu:
"Phàm nhi, Lâm tiên sinh nghe chuyện của ngươi xong, nói muốn thay ngươi chẩn bệnh, còn không mau tạ ơn."
Diệp Phàm nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó hai mắt lập tức sáng lên:
"Gia gia, ý ngài là..."
"Đúng vậy, ngươi nghĩ đi, dù trước kia mời rất nhiều y sư chẩn bệnh cho ngươi, tất cả đều không có kết quả, nhưng Lâm Đan sư khác với họ, ta cảm thấy hắn có thể tra được vấn đề trên người ngươi.” Đối với chuyện của Diệp Phàm, kỳ thật Diệp Lăng Thiên cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Phải biết, thiên phú Diệp Phàm biểu hiện ra lúc ấy chứng tỏ về sau hắn hoàn toàn có thể đột phá Huyền Vương, thậm chí là cao hơn nữa.
Thế nhưng Diệp Phàm còn chưa kịp bay thì cánh đã gãy, việc này khiến tộc trưởng Diệp gia khó lòng mà tiếp thu.
Hắn cũng tìm Luyện Đan sư cao cấp tới xem thử, nhưng Luyện Đan sư này dù luyện đan lợi hại nhưng không am hiểu y thuật, về phần y sư... Đó là sự tồn tại càng hiếm có hơn cả Luyện Đan sư.
Trên Huyền Long đại lục, người am hiểu luyện đan cực ít. Vì đây là hai môn có học vấn hoàn toàn khác biệt, mà người có thiên phú lại không nhiều.
Người có thể đồng thời nắm giữ hai chức nghiệp này, về sau phi thường lợi hại.
Cho nên, lúc nghe Lâm Dục am hiểu y thuật, Diệp Lăng Thiên lập tức nghĩ đến tiểu tôn tử này của mình.
Mặc dù trước kia mỗi lần chẩn bệnh, kết quả đều chỉ khiến Diệp Phàm thất vọng, nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ, cho nên nghe xong lời của gia gia, Diệp Phàm lập tức quay người nhìn về phía Lạc Văn Chu, chắp tay nói:
"Lâm tiên sinh, đại ân không lời nào cảm tạ hết."
Lạc Văn Chu lắc đầu, cười nói:
"Thầy thuốc là thế, đây là chuyện ta nên làm. Đến đây, ta bắt mạch cho ngươi."
Thấy Lạc Văn Chu nói thế, Diệp Phàm lập tức đi tới, vươn tay phải mình ra.
Lạc Văn Chu gật đầu, duỗi hai ngón tay đặt lên mạch đập của Diệp Phàm.
Qua một hồi lâu, Lạc Văn Chu nhíu mày nói với Diệp Phàm:
"Ta đích thật không cảm giác được trong cơ thể ngươi có dị tượng gì."
Diệp Phàm nghe xong thì thở dài, những năm gần đây hắn đã nghe qua câu trả lời này vô số lần, cho nên mặc dù rất thất vọng nhưng hắn vẫn chắp tay nói với Lạc Văn Chu:
"Đa tạ tiên sinh."
"Bất quá dù bắt mạch không ra, nhưng vẫn còn cách khác, ngươi theo ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận