Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 525: Kết Cục (2)

Mà vừa rồi, hắn cắt tay, mùi máu đã khiến vương cổ của người bày trận thèm ăn, từ đó mới bất chấp lao ra ngoài.
Bất quá ngươi nha, ăn cũng tham quá rồi!?
Giang Bắc Nhiên cảm thấy máu gần như bị hút khô, đầu có chút choáng thì lập tức tiếp tục thổ nạp, nhưng không cũng đâu thể như thế mãi...
Trong lúc cảm giác choáng váng của Giang Bắc Nhiên ngày càng mạnh, sâu độc màu xanh lá kia rốt cục uống máu no bụng, hài lòng bò vào trong ngực Giang Bắc Nhiên, động tác nước chảy mây trôi, cứ như nó vốn là sủng vật của Giang Bắc Nhiên vậy.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên cầm máu, bầu không khí lần nữa trở nên cứng ngắc.
Người bày trận dường như nhận phải phản phệ cực lớn, ngã xuống đất không động đậy. Mạnh Tư Bội bị chưởng phong ban nữa đánh cho toàn thân tê liệt, cũng không cách nào động. Ân Giang Hồng thì hoàn toàn không rõ tình huống, cho nên không dám động.
Giang Bắc Nhiên cầm máu xong mới chậm rãi đi tới trước mặt Mạnh Tư Bội.
"Há mồm."
Mạnh Tư Bội không có do dự, trực tiếp há miệng ra.
Không có cách, một màn vừa rồi mang tới rung động quá lớn cho nàng. Khi người bày trận biến thành quái vật, chỉ hai chiêu dã phế Ân Giang Hồng, nàng đã tưởng đây là ngày tàn của họ.
Nhưng đối mặt với quái vật cường đại như thế, tiền bối chỉ dùng một chiêu đã khiến đối phương tàn tật.
Phải thuần thục tới mức nào mới có thể nhìn một cái là biết được nhược điểm của đối phương?
Trong lúc kinh ngạc, Mạnh Tư Bội cảm thấy một cỗ nước trong veo chảy vào trong miệng mình, vết thương khôi phục với tốc độ cấp tốc.
Nhìn tiền bối, Mạnh Tư Bội bỗng đỏ mặt, chẳng biết tại sao lại nhớ tới xúc cảm mềm mại từ nụ hôn vừa rồi.
Đây không tính là lần đầu nhỉ... Tiền bối chỉ vì cứu ta thôi, không có ý tứ kia, ân, không tính! Tuyệt đối không tính!
"Hoạt động tay chân một chút, không có mắt nhìn gì cả.”
Giang Bắc Nhiên cất bình sứ màu đen đi rồi nói.
Mạnh Tư Bội nghe xong, lập tức dừng nghĩ lung tung, thử giơ hai tay mình lên.
"Được... rồi."
Mạnh Tư Bội nhìn hai tay mình rồi nói.
"Vậy đứng lên làm việc đi."
Vị tiền bối này thật sự không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc a...
Mạnh Tư Bội thầm nói rồi đứng lên.
Ân Giang Hồng ở cạnh thấy người bịt mặt không tính mình gây phiền phức thì thử bước tới một bước.
Thấy người bịt mặt vẫn không có phản ứng gì, lúc này Ân Giang Hồng mới yên lòng, đi tới chỗ người bày trận, định dùng pháp bảo trói hắn lại.
Vào lúc Ân Giang Hồng móc ra một cái hộp đen, trước mặt Giang Bắc Nhiên đột nhiên nhảy ra ba cái lựa chọn.
Lựa chọn một: Tùy ý Ân Giang Hồng dẫn người bày trận đi.
Ban thưởng: Kinh Thế Long Phong (Địa cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Đuổi Ân Giang Hồng đi.
Ban thưởng: Nguyệt Thiền Huyền Trục (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Kêu Ân Giang Hồng giết người bày trận. Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.
Trực tiếp chọn số ba, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói:
"Bản vương khuyên ngươi, tốt nhất đừng nghĩ tới chuyện sống hắn, hắn phiền phức hơn ngươi tưởng nhiều.”
Nghe người bịt mặt nói thế, toàn thân Ân Giang Hồng cứng đờ, quay người chắp tay:
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm."
Dù Ân Giang Hồng rất bắt người bày trận về, nghiêm hình bức cung, hảo hảo tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện, nhưng bây giờ vị cao nhân kia đã mở miệng, hắn cũng chỉ có thể phục tùng.
Dù sao mệnh của hắn là do người ta cứu, hắn có tư cách gì để phản đối.
Xác nhận người bày trận đã hoàn toàn hôn mê, Ân Giang Hồng giơ tay phải lên, ngưng tụ ra một đoàn chất lỏng màu đen, ném tới người bày trận.
Khi chất lỏng màu đen tiếp xúc với người bày trận, trong nháy mắt, tiếng "xoẹt xẹt" vang lên, thân thể người bày trận bị hòa tan với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm âm luật.
Thấy thông báo của hệ thống, Giang Bắc Nhiên liền biết người bày trận đã chết hẳn, lần nữa lấy một tờ phù triện ra, bắt đầu chỉ cách làm cho Mạnh Tư Bội.
Bây giờ, người bày trận đã chết, muốn phá trận dễ như trở bàn tay. Bất quá trước khi phá trận, Giang Bắc Nhiên cần nghiên cứu về kết giới này.
Sau nửa canh giờ, Giang Bắc Nhiên đã nhìn ra vài thứ, hắn nói với Mạnh Tư Bội:
"Dựa theo những gì bản vương vừa giải thích, ngươi làm đi."
"Vâng."
Mạnh Tư Bội nói xong thì cầm phù triện bay tới vách đá.
Chỉ sau thời gian một chén trà, Giang Bắc Nhiên liền đã phá xong trận nhãn thứ hai. Đồng thời, kết giới bản tâm của người bày trận cũng bị phá.
Mạnh Tư Bội lần nữa xuất hiện ở làng chài, nàng nhìn chướng khí dần tiêu tán cao hứng nói:
"Tiền bối! Ngài thật quá... A... Tiền bối?"
Mạnh Tư Bội nhìn quanh bốn phía, làm sao cũng không tìm thấy thân ảnh tiền bối.
Đang muốn hỏi Ân Giang Hồng có thấy tiền bối không thì cũng phát hiện Ân Giang Hồng đã biến mất.
"Cái này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận