Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 216: Giả Ngốc

"Vẫn là câu nói kia, không có chứng cứ rõ ràng, bản tọa sẽ không để ngươi tùy ý bắt tông chủ chính phái của ta thẩm vấn."
"Ngu xuẩn mất khôn!"
Thấy hai lão già lại sắp nhao nhao, Giang Bắc Nhiên lo lát nữa bản thân lại bị lôi vào bèn chắp tay nói:
"Vãn bối cả gan, không biết Ân giáo chủ, Quan tông chủ có thể nghe ta nói một chút."
Quan Thập An nghe xong lập tức gật đầu:
"Được, Giang tiểu hữu có lời gì cứ việc."
Ân Giang Hồng hừ một tiếng, cũng nói:
"Cứ nói đừng ngại."
Giang Bắc Nhiên chắp tay với hai đại lão rồi mở miệng nói:
"Kỳ thật vãn bối cảm thấy sau khi tìm ra đồng bọn của Úc Dương Vinh thì không nên bắt họ lại. Một khi họ phát hiện đồng bọn bị bắt, sự tình bại lộ, hẳn sẽ càng thêm cẩn thận, tiếp theo sẽ khó lòng bắt thêm nữa.” Quan Thập An nghe xong thì gật đầu:
"Cái kia, tiểu hữu cảm thấy nên xử lý thế nào cho tốt?"
"Trong ma giáo và chính phái, mỗi bên bắt một đệ tử đáng nghi, cũng tuyên bố với mọi người sự tình đã được giải quyết, tiếp đó tiếp tục tiến hành Anh Kiệt Thiếu Niên Hội."
Nghe vậy, Ân Giang Hồng như hiểu ra vấn đề:
"Ngươi làm vậy là để đám gian tế kia buông lỏng lòng cảnh giác."
Giang Bắc Nhiên chắp tay:
"Ân giáo chủ minh giám."
Ân Giang Hồng quay đầu mắt nhìn Quan Thập An rồi nói:
"Ta hiểu ý của tiểu tử này , hắn muốn chúng ta âm thầm theo dõi những người có tên trong danh sách này, thậm chí từ đó tìm ra thêm nhiều gian tế hơn.” "Cách này rất tốt."
Quan Thập An gật đầu:
"Dù sao chỉ cần bọn họ còn ở trong Phong Châu, chúng ta vẫn có thể khống chế được đại cục, không cần nhất thời không nóng lòng."
Ân Giang Hồng lần nữa nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, hỏi:
"Như lời ngươi nói, ma giáo chính phái mỗi bên bắt một đệ tử ra, mà đệ tử này... chúng ta có thể chọn ngẫu nhiên từ trong danh sách?” "Vậy là được."
"Ha ha ha ha, được, làm như ngươi nói."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm bói toán.
Ân Giang Hồng vừa dứt lời, Giang Bắc Nhiên đã nghe được âm thanh của hệ thống, cũng hiểu rõ nhiệm vụ của mình đã xong.
Rốt cục cũng không cần chịu giày vò nữa...
Nếu hệ thống đã nhắc nhở, chứng tỏ hắn đã dẫn dắt hai vị cự đầu này đi đúng hướng, tiếp đó... nên nghĩ cách chuồn thôi.
Lúc này, Mộc Dao nhìn Giang Bắc Nhiên bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Rõ ràng người này yếu hơn nàng rất nhiều, cơ mà chỉ dùng hai câu đã ngăn hai Huyền Tông cãi nhau, cách làm đơn giản đến mức khí mà tưởng tượng nổi.
Tiếp đó Ân Giang Hồng lôi kéo Giang Bắc Nhiên thương lượng kế hoạch cụ thể.
Nhưng trong lần thảo luận này, Giang Bắc Nhiên chỉ lần lượt nói "Ta cảm thấy Quan tông chủ nói rất có lý" hoặc "Ta cảm thấy Ân giáo chủ nói rất có lý." hay là "Việc này ta cũng không biết nên làm thế nào nữa.".
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Sau khi nghe Giang Bắc Nhiên nói "Việc này ta cũng không biết nên làm thế nào nữa." lần thứ n. Rốt cục Ân Giang Hồng cũng không nhịn được mà nói:
"Vẫn không biết! Ngươi không chịu suy nghĩ hay thật sự không biết đây hả! ?"
Giang Bắc Nhiên nghe vậy thì lập tức chắp tay:
"Vãn bối ngu dốt, thật sự nghĩ không ra."
"Linh trí vừa rồi của ngươi đâu?” "Vừa rồi vãn bối chỉ có chút nhanh trí thôi, mấy chuyện cần khả năng khống chế toàn cục này vẫn nên để hai vị đại nhân quyết định thì tốt hơn."
Ân Giang Hồng nghe xong thì không khỏi có phần bó tay bó chân. Nói con hàng này giả ngu cũng không được, vừa rồi hắn bày tỏ sự thông minh của mình, không thể nữa đường “quẹo” sang hướng khác được...
Nhưng nếu là người thông minh thì tại sao đột nhiên lại ngốc như vậy?
Thấy Ân Giang Hồng tính nói gì đó, Quan Thập An ở bên cạnh khoát tay:
"Được rồi, Giang tiểu hữu đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, chẳng lẽ ngươi còn tính nhờ tiểu đệ tử trù bị toàn bộ kế hoạch cho chúng ta à?” "Không phải là ta tin tưởng hắn thôi sao, đây chỉ là bồi dưỡng đệ tử, hạt giống tốt thế này lại thiếu chút nữa bị hủy hoại trong tay chính phái các ngươi rồi.” "Ha ha, về việc bồi dưỡng đệ tử thì không phiền Ân giáo chủ đa tâm, chúng ta tự biết nên làm thế nào."
Nói xong, Quan Thập An nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Bắc Nhiên a, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, có việc gì nữa chúng ta lại gọi ngươi tới."
"Vâng, vãn bối tuân mệnh."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì chắp tay với hai vị cự đầu, sau đó quay người rời đi.
Chờ Giang Bắc Nhiên rời đi rồi, Ân Giang Hồng mới nói:
"Ngươi nói xem, chẳng lẽ tiểu tử này là đang giấu dốt?” "Là Ân giáo chủ yêu cầu quá cao rồi. Ngươi cũng không thể bắt hắn cái gì cũng giỏi được. Với cả, nếu hắn thật sự muốn giấu dốt thì tốt nhất từ đầu không nên nói gì nữa cả. Nếu hắn đã thể hiện tài trí trước mặt hai chúng ta, dĩ nhiên sẽ toàn lực cố gắng, cần gì che che giấu giấu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận