Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 971: Trận Khí (2)

"Được rồi, nếu hắn không ở đây thì ngươi dẫn ta đi xem Dương Trạch đi."
"Vâng."
Rời khỏi kết giới bản tâm, Cố Thanh Hoan dẫn Giang Bắc Nhiên và Hạ Linh Đang tới một sơn động, thấy được Khúc Dương Trạch đã hóa thân thành kén.
'Khá lắm... thứ đồ chơi này, có chút lớn a.' Trong tưởng tượng của Giang Bắc Nhiên, hắn nghĩ người kén cùng lắm lớn bằng một người trưởng thành mà thôi, ai ngờ tới đây mới biết cái kén màu xanh này lớn tới mức không hợp lẽ thường.
Cái kén được trên giữa không trung bằng mười sợi tơ nhện.
"Thùng thùng!"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên vừa ngẩng đầu lên thì cái kén đột nhiên nhúc nhích có hơi kịch liệt, cứ như có một trái tim cực lớn đang đập vậy.
"A!"
Hạ Linh Đang kinh hô một tiếng, lùi gấp về sau mấy bước, nhưng rất nhanh đã đi tới đứng sau lưng Giang Bắc Nhiên.
"Ngay từ đầu cái này kén đã lớn vậy rồi sao?”
Giang Bắc Nhiên nhìn cái kén đang cử động bèn hỏi.
"Đúng thế."
Cố Thanh Hoan gật gật đầu:
"Những sợi tơ kia quấn một vòng lại một vòng, cuối cùng thành bộ dáng hiện tại."
"Thật đúng là kỳ cảnh.....”
Giang Bắc Nhiên vươn tay sờ sờ lên cái kén, phát hiện xúc cảm của nó mềm nhũn, lại có chút dính dính. Vào lúc hắn dùng lực xoa xoa thì một con sâu màu bạc bay ra từ trong ngực hắn, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tay bay vào trong kén.
'Hả?' Là lão Vương, sâu độc mà Giang Bắc Nhiên lấy được từ chỗ Huyền Tông dị tộc.
Vì muốn xem khi nào nó có thể phát huy tác dụng nên Giang Bắc Nhiên luôn đặt nó trong lồng ngực của mình.
Nó đã nằm trong đó hai năm rồi, trong lúc đó vô cùng an phận, trừ đói bụng muốn uống máu Giang Bắc Nhiên ra thì ăn no xong là ngủ.
Cứ thế, lão Vương béo lên rất nhanh, bây giờ đã lớn chừng nửa bàn tay, là dạng vô cùng hiếm thấy trong số các loại sâu độc.
Nhưng cũng chính vì ngày thường nó không có động tĩnh gì nên Giang Bắc Nhiên mới kinh ngạc khi nó hưng phấn vì cái kén này như thế.
"Thùng thùng!"
Lúc này cái kén to có hơi nhúc nhích, mà không chỉ một chút thôi đâu.
'Thùng thùng... Thùng thùng... Thùng thùng...' Cái kén vận động vô cùng dữ dội, càng nhảy càng nhanh. càng nhanh.
'Đây là bị lão Vương thôi hóa ư?’ Mấy thấy tốc độ của kén ngày càng nhanh, Giang Bắc Nhiên đoán hẳn có quan hệ với lão Vương, chỉ là không biết rõ là chuyện gì thôi.
"Thùng thùng!"
Lúc này cái kén lại nhảy lên, lớp ngoài dần sụp đổ.
‘Sắp ra rồi a.’ Nhưng Giang Bắc Nhiên cũng không tính đốt cháy giai đoạn, chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Cái kén ngày càng sinh động hơn, sơ tơ trên đó dần rơi xuống.
"Trước kia từng xảy ra chuyện này chưa?”
Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Cố Thanh Hoan hỏi.
"Không có."
Cố Thanh Hoan lắc đầu:
"Mấy lần trước ta đến nó vẫn luôn duy trì trạng thái. Chỉ có lần này mới lạ vậy."
"Thùng thùng... Thùng thùng... Thùng thùng!"
Tốc độ đập của kén ngày càng cao, sợi tơ trên người không ngừng rơi xuống, trông như bộ dáng bướm muốn phá kén chui ra.
"Xoẹt xẹt!"
Lúc này cái kén chỉ còn một lớp mỏng bên trong, nay rách ra một đường, phảng phất như bướm sắp bay ra.
"Xoẹt xẹt!"
Theo thanh âm cuối cùng vang lên, rốt cục toàn bộ tơ của Khúc Dương Trạch đều rơi xuống hết.
"Khúc sư đệ."
Cố Thanh Hoan tiến lên một bước, ngồi xổm xuống kêu.
Nhưng Khúc Dương Trạch vẫn như cũ là nhắm chặt hai mắt, cũng không có cho ra bất kỳ đáp lại nào.
Giang Bắc Nhiên thấy thế thì tiến lên một bước, cẩn thận quan sát Khúc Dương Trạch phá kén mà ra.
Từ hình thể, có thể thấy đối phương đã cao hơn trước, thân thể tứ chi thì không có gì thay đổi quá nhiều.
Đơn giản mà nói vẫn là dáng vẻ nhân loại như cũ.
Giang Bắc Nhiên vốn còn tưởng rằng trải qua lần "tiến hóa" này, Khúc Dương Trạch sẽ triệt để phi nước đại, không còn là người bình thường nữa.
Nhưng hiện tại xem ra, ít nhất về mặt ngoài thì hắn vẫn như con người.
Mà Giang Bắc Nhiên chuẩn bị dùng tinh thần lực kiểm tra Khúc Dương Trạch thì thấy Khúc Dương Trạch đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó bỗng mở mắt.
"Hửm?"
Vào lúc Khúc Dương Trạch vừa mở mắt, Giang Bắc Nhiên thấy được con ngươi của đối phương đã hóa thành ngũ thải ban lan, trông chẳng khác nào một cái kính vạn hoa hết.
Nhưng chỉ nó chỉ duy trì trong chốc lát, chẳng khác nào vạn hoa đồng vậy.
Nhưng chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt này, con ngươi Khúc Dương Trạch lại lần nữa biến trở về màu đen.
'Quả nhiên ít nhiều vẫn thoát ly khỏi phạm vi nhân loại...’.
Khúc Dương Trạch tỉnh lại, sắc mặt có chút kinh hoảng, phảng phất như vừa trải qua một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ.
Giang Bắc Nhiên vốn muốn dội nước cho hắn tỉnh táo lại trước thì phát hiện hô hấp của Khúc Dương Trạch ngày càng gấp rút, biểu lộ cũng dần trở nên khó coi.
Mắt thấy ngũ quan Khúc Dương Trạch dần vặn vẹo, Giang Bắc Nhiên tiến lên một bước, nói nhỏ:
"Buông lỏng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận