Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 48: Hang Động

Liễu Tử Câm bỗng quay đầu lại, khắp mặt là khủng hoảng.
"Không sao, nhanh ăn đi."
Liễu Tử Câm không hỏi vì sao trận pháp đột nhiên biến mất, nàng nhận lấy Tô Hợp Hương Hoàn mà Giang Bắc Nhiên đưa tới, nuốt xuống.
Chỉ một thoáng, tinh thần lực sắp tán loạn đi hết của ngưng tụ lại, ánh mắt lần nữa trở nên thanh tỉnh hơn.
"Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta đi đánh thức các sư muội khác."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi về phía ba tỷ muội Ngu gia.
Nhìn bóng lưng Giang Bắc Nhiên, Liễu Tử Câm muốn nói gì đó lại thôi, nàng ngồi xếp bằng bắt đầu vận hành Quy Tâm Quyết.
Giang Bắc Nhiên đi tới chỗ ba tỷ muội Ngu gia ngã xuống, không khỏi sững sờ.
Không phải chứ... Tam bào thai này ngay cả tư thế té ngã cũng y chang nhau?
Nhìn xem tư thế giống y đúc của ba tỷ muội, Giang Bắc Nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó lấy một bình ngọc để bên mũi Ngu sư muội nằm ngoài cùng bên trái.
"Ngô..."
Theo hương hoa bay vào mũi, Ngu Quy Thủy dần tỉnh lại, sau đó bỗng ngồi thẳng người nhìn xung quanh.
"Sư... Sư huynh?"
"Ân, là ta, được rồi, uống thuốc đi."
Giang Bắc Nhiên đưa Tô Hợp Hương Hoàn cho Ngu Quy Thủy.
"Sư huynh... Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Mốt lát rồi nói, trước tiên cứ uống thuốc đi đã."
"Vâng..."
Ngu Quy Thủy gật gật đầu, nuốt Tô Hợp Hương Hoàn vào bụng.
Tiếp đó Giang Bắc Nhiên dùng cách y chang đánh thức các sư muội còn lại rồi gom các nàng lại một chỗ.
Hiệu quả của Tô Hợp Hương Hoàn là đề thần tỉnh não, không đến một chén trà, năm sư muội đã khôi phục tinh thần.
"Báo cáo."
Thấy một Ngu sư muội giơ tay lên, Giang Bắc Nhiên rất hài lòng, dù dưới loại tình huống này họ vẫn không quên hô báo cáo, xem ra hắn dạy dỗ cũng rất thành công nha.
"Nói."
"Là sư huynh phá trận sao?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong lại lắc đầu:
"Ta đã nói ta không biết trận pháp, ta chỉ đoán hẳn là trận pháp này không vây được nhiều người như chúng ta nên tự hóa giải thôi."
Năm sư muội nghe xong đồng loạt lộ ra biểu cảm, ngươi nghĩ chúng ta là trẻ con sao. Nhưng không ai hỏi ra miệng cả, vì các nàng biết như thế sẽ khiến sư huynh không vui.
Chờ năm sư muội chỉnh đốn xong xuôi, Giang Bắc Nhiên dẫn các nàng tiếp tục đi về phía trước, nhưng tựa hồ còn một chút bóng ma tâm lý, năm sư muội đi đường đều cực kỳ cẩn thận, rất sợ lại giẫm phải trận pháp gì đó.
Nhưng cẩn thận thì cẩn thận, các nàng vẫn cố gắng theo thật sát Giang Bắc Nhiên, sợ bị lạc mất đội.
Dựa vào tinh thần lực cường đại, Giang Bắc Nhiên tìm được một tia khí tức của tặc nhân rồi đuổi theo một đường ra ngoài bìa rừng, rất nhanh cả đám đã tới bên ngoài một hang động.
"Hẳn là ở đây."
Giang Bắc Nhiên đứng trước cửa ra vào cảm nhận một hồi, phát hiện bên trong cơ bản đều là người bình thường, chỉ có một ít tu vi mà thối, cao nhất chỉ là Luyện Khí tầng hai.
Giang Bắc Nhiên thu hồi tinh thần lực, quay người hỏi năm sư muội:
"Đến đây, kiểm tra các ngươi một chút, xác định tặc nhân trong động xong thì nên làm gì?”
Liễu Tử Câm suy nghĩ một lúc rồi mở miệng đáp:
"Vọt thẳng vào bắt đầu lĩnh, cái này gọi là bắt giặc bắt vua trước."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì lắc đầu, ánh mắt thất vọng nhìn về phía Liễu Tử Câm:
"Lỗ mãng, này cũng không phải đánh trận, ngươi bắt đầu lĩnh làm được gì. Mặt khác, tặc nhân cũng không tới mức như đàn chim tan tác?"
Liễu Tử Câm nghe xong lập tức cúi đầu:
"Sư huynh dạy phải."
Nói xong, Liễu Tử Câm nghĩ ra một kế, vừa muốn mở miệng lại nghe được Ngu sư muội mở miệng trước:
"Vậy chúng ta hẳn nên xác định lối ra của hang động trước?”
"Thông minh, đây chính là chuyện cần ưu tiên nhất."
Nghe xong câu này, Liễu Tử Câm và Phương Thu Dao cùng nhìn nhau, bộ dáng đáng tiếc, chỉ là nguyên nhân không giống nhau lắm.
Giang Bắc Nhiên lại dặn dò vài chi tiết rồi gật đầu:
"Tốt, nhớ kỹ lời ta vừa nói, những tặc nhân trong động kia đều không phải đối thủ của các ngươi, động thủ đi."
"Đúng!"
Năm cái muội cùng nhau lên tiếng, bắt đầu dựa theo kế hoạch Giang Bắc Nhiên bố trí bắt đầu hành động.
Giống như Giang Bắc Nhiên nói, tặc nhân trong sơn động cơ bản đều là người bình thường, hoàn toàn không phải đối thủ của Liễu Tử Câm các nàng, rất nhanh chúng đã bị đánh xỉu hoặc quỳ xuống đất đầu hàng.
A... Người bố trí trận pháp không ở đâu?
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên không đi theo năm sư muội vì nghĩ trong động khẳng định còn trận pháp phòng ngự, hắn đứng ngoài trận muốn phá trận dễ hơn trong trận nhiều.
Nhưng khiến hắn không ngờ tới là trong động chẳng có dấu hiệu gì về việc trận pháp bị phát động cả.
Cũng là kỳ nhân.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu trong lòng, nện bước nhẹ nhàng đi vào trong sơn động.
Ân ! khả năng điều khiển sức mạnh không tệ.
Nhìn đám tặc nhân ngã xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất, Giang Bắc Nhiên quét mắt một vòng liền biết họ bị đánh ngất xỉu chỉ với một kích, nằm “ngủ” vô cùng an tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận