Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 637: Ôn Dịch (3)

Chuyện thứ ba là Lư Lâm quận phát triển vô cùng tốt. Đây là việc khiến Giang Bắc Nhiên có ấn tượng tốt hơn với Mộc Dao. Nhìn bách tính đi trên đường với nụ cười hạnh phúc trên môi thật khiến Mộc Dao cảm thấy không được chân thật.
Bởi vì nàng đã từng mơ ước tới một thế đạo thế này, nhưng trước đây vẫn chỉ nghĩ đó là trong mộng mà thôi.
Nhưng hôm nay lại có người cho nàng thấy giấc mộng có thể thành thật một cách đơn giản thế này.
Nhìn từng tòa kiến trúc không ngừng được xây lên, Mộc Dao thật muốn bổ đầu Giang Bắc Nhiên ra xem trong đó có gì.
Nếu báo cáo đến đây đã kết thúc cũng đủ để xưng tụng hơn một năm nay Thịnh quốc quốc thái dân an. Sau mấy lần phong ba cuối cùng Thịnh quốc cũng có thể phát triển mạnh mẽ.
Ngay vào một tháng trước, có một loại ôn dịch đáng sợ đột nhiên quét sạch toàn bộ Phong Châu.
Không chỉ có tỷ lệ tử vong cao vô cùng mà đáng sợ hơn là người tu luyện cũng có thể bị nhiễm.
Vài đệ tử tông môn tráng niên mất sớm, dù là cao tầng cũng có không ít người không cứu được.
Loại ôn dịch này có thể nói khiến giới tu luyện Phong Châu bàng hoàng.
Rất nhanh, từng đợt người bị nhiễm bệnh.
Một bộ phận người cảm thấy tình huống đặc biệt nên áp dụng thủ đoạn thiết huyết, tụ tập toàn bộ dân chúng nhiễm bệnh lại, hỏa thiêu toàn bộ, tiêu diệt đầu nguồn.
Từ miêu tả của Mộc Dao mà xem, trong hội nghị có không ít người đồng ý với đề nghị này, nhưng cuối cùng đã bị Mộc Dao ngăn lại.
Lý do của nàng rất đơn giản, tốc độ lan truyền của lần ôn dịch này quá nhanh. Hơn phân nửa Phong Châu cơ hồ đều bị cuốn vào, thống kê sơ lược mà nói có phân nửa bách tính nhiễm bệnh. Nếu chọn cách thiết huyết này thì Phong Châu sẽ đại thương nguyên khí.
Biện pháp nhanh chóng lại hữu hiệu nhất đã bị phủ quyết, các cao tầng lưỡng giới chỉ có thể nghĩ đối sách khác.
Không ít người cảm thấy nên tìm kiếm đầu nguồn rồi nghĩ cách giải quyết. Vì thế họ tổ chức một đội Dược sư, để bọn họ tăng tốc nghiên cứu biện pháp ngăn chặn đợt ôn dịch này, cũng có người cảm thấy có thể thử cách lấy độc trị độc.
Cuối cùng các biện pháp này đều được sử dụng nhưng hiệu quả lại vô cùng bé nhỏ.
Mặc dù không ít người suy đoán lần ôn dịch này có liên quan tới chướng khí nhưng vẫn không tìm thấy mối liên kết.
Đội Dược sư được phát ra chưa từng nghe tới loại ôn dịch này, mãi tới nay vẫn chưa tìm ra cách trị liệu hiệu quả.
Về phần lấy độc trị độc thì càng vô căn cứ, có thể nói không dùng được.
"Ngay cả người tu luyện cũng có thể chết do ôn dịch, những bách tính kia vậy mà không lập tức tử vong?” Nghe Mộc Dao miêu tả xong, Giang Bắc Nhiên có chút kỳ quái hỏi.
"Đúng thế."
Mộc Dao gật đầu:
"Điểm này cũng khiến ta rất tò mò, dù trận ôn dịch này có tỷ lệ tử vong rất cao nhưng theo thời gian dần dài hơn, vô luận là bình dân hay người tu luyện đều sẽ bị tra tấn một thời gian dài rồi mới chết.” Giang Bắc Nhiên nghe xong thì suy nghĩ một lát, cảm thấy nếu trận ôn dịch này là do người làm thì thật sự ác độc tới cực điểm, lại có thể nói muốn đưa Thịnh quốc vào chỗ chết.
Nếu nói tỷ lệ tử vong của trận ôn dịch cực cao, phát tác lại nhanh thì hẳn chỉ một đêm người nhiễm bệnh đã chết, ôn dịch cũng sẽ không lây lan nhanh như vậy.
Tuy tỷ lệ tử vong cực cao nhưng phát tác chậm, có thể nói là lợi khí diệt quốc, vì phát tác càng chậm thì tốc độ truyền nhiễm càng nhanh.
Phong Châu đúng thật gặp vận xui a, sao cứ đụng phải mấy chuyện tà môn thế này chứ.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu, tựa như nhớ tới gì đó bèn đáp:
"Vừa rồi ta nghe những bách tính kia nói, dường như Lư Lâm quận không sao?"
"Đúng vậy!"
Mộc Dao lập tức gật đầu:
"Dưới tình huống Phong Châu gần như tê liệt hoàn toàn, Lư Lâm quận lại khống chế ôn dịch rất nhanh, có thể nói hiện tại đây là tịnh thổ tại Phong Châu.” "Ừm..."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, tựa hồ nghĩ đến thứ gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận